Tống Sơn lái xe một vòng khắp những nơi Tống Nguyệt Sương có thể đến: thẩm mỹ viện, spa, nhà hàng, salon mở đêm… Nơi nào ông cũng tới mà vẫn không thấy bóng dáng con gái.
Hạ Cẩm ở bên kia gọi hết một lượt bạn bè quen biết của Nguyệt Sương cũng không thấy tin tức gì, trong lòng cực kì nóng nảy.
Ngồi trên xe đi gần hết một vòng thành phố, Nghiêm Thu Nhi bỗng nhiên mở lời gợi ý: “Hay là cậu sai người tra định vị trên điện thoại của Nguyệt Sương xem sao.”
Vốn dĩ việc con gái nửa đêm không về nhà cũng chẳng hay ho gì, Tống Sơn không muốn kinh động người ngoài. Tuy nhiên, giờ phút này, an toàn của Nguyệt Sương mới là trên hết, ông bèn nhấc máy phân phó người làm việc. Chưa đầy mười phút sau đã có kết quả báo về.
“Ông chủ, điện thoại của Nguyệt Sương mở máy lần cuối ở đường Kim Mã.”
Đầu bên kia còn ghi chú rõ ràng khu vực lân cận có những hàng quán, hộp đêm nào. Tống Sơn càng thêm sốt ruột, bèn phân phó: “Mang thêm người đi tìm. Đào đến ba tấc đất cũng phải tìm cho ra.”
“Vâng, thưa ông chủ.”
Lập tức, mười mấy chiếc xe đen bóng lập tức xuất phát, khí thế cuồn cuộn mênh mông, nhất định phải mang được cô chủ trở về.
Tống Sơn không nghĩ con gái có gan vào hộp đêm, bèn nhấn ga đi tới mấy nhà hàng và quán karaoke lân cận tìm kiếm.
Mà tất cả những nơi đó cũng như hộp kia lại đều là địa bàn của Cố Trần Ninh.
Tống Sơn siết chặt vô lăng, trong lòng nâng lên hạ xuống không ngừng. Tìm được Tống Nguyệt Sương an toàn thì không sao, những nếu con gái cưng xảy ra bất trắc, ông nhất định sẽ san phẳng cơ ngơi nhà họ Cố.
Nghiêm Thu Nhi chuyển mắt nhìn về phía ông cậu, thấy ông gấp gáp, căng thằng đến nỗi ngồi trong điều hòa vẫn đổ một tầng mồ hôi mỏng. Cô không khỏi đau lòng, nhẹ nhàng rút ra tờ khăn giấy mềm như lụa, nhè nhẹ chấm mồ hôi giúp ông.
Xe đột ngột phanh gấp.
Nghiêm Thu Nhi bổ nhào về phía trước do không cài dây an toàn, lao cả người vào Tống Sơn. Ông vội vươn một bàn tay ra, vững vàng đỡ cô.
Thu Nhi giật mình, cảm giác vừa ngượng ngùng vừa sung sướng tràn ngập khắp cơ thể. Tống Sơn cũng nhận ra bàn tay mình đang đặt ở đâu. Ông vội rụt lại, lòng bàn tay nóng rực đã kịp ghi nhớ hình dáng tròn đầy, da dẻ mềm mại như đậu phụ non vừa trơn vừa mượt.
Dáng dấp đĩnh đạc của ông khiến cho bất cứ ai bên cạnh cũng tự động sinh ra ảo giác được che chở.
Nghiêm Thu Nhỉ liều mạng nghiêng nghiêng đầu, nhẹ dựa vào vai ông, đôi mắt ươn ướt nhìn thằng sườn mặt Tống Sơn với sự say mê không dứt.
Tống Sơn cứng đơ người, không hề nhúc nhích.
Đôi mắt sáng quắc của ông vẫn nhìn thẳng đường đi, không để ý đến động tác của Thu Nhi, mặc kệ cô tùy ý.
Trong lòng ông bắt đầu phân vân. Thiếu nữ vừa mềm vừa thơm, lại nũng nịu ÿ lại luôn có sức mạnh không thể kháng cự với đàn ông. Xét cho cùng, cô cũng chỉ là con gái nuôi của chị gái Tống Sơn, hai người không hề có chung huyết thống. Nếu thật sự một ngày nào đó ông không khống chế được chính mình thì đúng là phiền toái.
Tống Sơn yêu Hạ Cẩm, nhưng ba thập kỉ sống cùng nhau cũng đủ khiến tình yêu thời son trẻ phai nhạt. Những lúc phần kiêu hãnh của Tống Sơn trỗi dậy, nó thật sự có nhu cầu trở thành chỗ dựa cho ai đó, được vuốt ve, được tôn sùng.
Có lẽ một trận sóng gió sẽ xảy đến. Trong lòng Tống Sơn cố chấp chống lại linh cảm lần này.
Tại bệnh viện trung tâm thành phố, An Nhiên bận rộn làm âm ĩ: “Vết thương của anh lại đổ máu rồi! Anh làm cái trò gì vậy hả?”
“Cái trò“ đó không phải chính cô là người rõ nhất vì vừa được hưởng thụ sao? Hắn âm thầm hài lòng nhưng ngoài mặt vẫn lạnh tanh, lằng lặng đáp: “Em xót à? Nếu lúc trước em chủ động thì đã không sao rồi.”
“Ai thèm xót?“ An Nhiên chột dạ, lảng tránh cái nhìn chằm chằm của Tống Thành. Cô còn muốn tránh khỏi vòng tay hắn nhưng không ăn thua, thân thể hệt như con mèo bị hắn quây kín, không chừa một lối thoát. “Anh tiết chế một chút thì chết à?”
Chết chứ, thậm chí chết rất nhanh, rất thảm! Tống Thành giương nụ cười vô liêm sỉ lại tranh thủ hưởng thụ cơ thể ngon mắt ngon miệng của vợ.
Rõ ràng em rất thích.” Hắn hạ môi xuống cắn cần cổ cô, nhay nhay một chút, cố ý để lại dấu ấn màu hồng nhạt giống như dấu mộc đóng lên khẳng định quyền sở hữu.
An Nhiên cũng bị quậy đến nóng rực cả người nhưng không dám mở miệng, sợ phát ra âm thanh kì quái, chỉ đành hung hăng đấm vào đầu vai cứng rắn của hắn, chưa hết tức, cô lại lao vào cắn, muốn cắn đến mức để lại dấu răng.
Tống Thành là loại da thô thịt dày, cô cắn như vậy chỉ làm hắn thêm ngứa ngáy, nhột nhạt, lại một phen triển miên không dứt.
Đến khi cô gục trên giường, uể oải không nhấc nổi người, Tống Thành mới phấn khởi ngồi dậy, tỉnh thần sảng khoái vỗ vỗ cặp mông tròn mẩy bên cạnh: “Em yêu, dậy ăn cơm.”
Ba giờ sáng, bữa cơm này tính là cơm gì đây? Bên ngoài cửa sổ, gió bắt đầu nổi lên ào ào, không gian tĩnh mịch, thăm thẳm lạ thường.
Mí mắt An Nhiên nặng trịch, cố rướn lên. Hắn lại lựa tư thế bế cô lên, đặt trên đùi mình. An Nhiên quá mệt mỏi, chỉ ậm ừ mấy tiếng, sau đó lại gục trong ngực hắn.
“A, há miệng nào.“ Hắn tự mình cắn một miếng trứng, sau đó ép cô há miệng, đem miếng trứng đang ngậm thả vào khoang miệng nhỏ.
An Nhiên nhắn mặt ghê rợn muốn nhổ ra: “Nước miếng…”
Tống Thành không cho cô nhổ, lập tức lấy môi chặn lại, lưỡi dày đảo một cái, cố tình ân miếng trứng khiến cô nuốt xuống.
“Chúng ta ăn bao nhiêu nước miếng của nhau rồi, em còn chê bẩn?”
Hắn nhét thêm một miếng nữa vào miệng cô, sau đó lại hôn ngấu nghiến, tìm cách lấy lại miếng trứng mềm xốp, tự mình nuốt gọn.
An Nhiên nhăn nhó rít lên: “Bẩn quá mà…”
Tống Thành không những không giận mà còn cười: “Nước chảy ra từ cái miệng nào của em anh cũng ăn rồi, không bẩn. Rất ngọt. Có muốn anh làm lại lần nữa không?”
Không, không, ngàn lần không! Cô quay mặt đi, lẩm bẩm: “Làm gì ăn như hổ đói vậy không biết?”
“Hai ngày không ăn gì rồi.“ Tống Thành mỉm cười, bàn tay lại lần mò nơi nào đó trên người cô, dự định đem một ít đồ ăn nhét vào thử xem sao. Hắn muốn nếm thử một lần.
An Nhiên giống như đọc được ý định xấu xa của hắn, vội vàng cuống quýt cầm đũa lên: “Để em gắp cho anh. Anh muốn ăn gì?”
Liên tiếp hết rau đến thịt được cô gắp lia lịa bỏ vào miệng hắn. Tống Thành bị nhồi đến không kịp nhai, hắn muốn đè cô xuống, phạt cái tính ương bướng nghịch ngợm.
Một trận gió giật mưa rền sắp sửa diễn ra, chợt điện thoại của Tống Thành đột ngột vang lên.
Hắn không muốn nghe, nhưng thấy cái tên hiện trên màn hình thì lại đổi ý.
“Mẹ? Có chuyện gì mà gọi giờ này?”
Tiếng Hạ Cẩm bên kia đã hơi run rẩy: “Thành, em con vẫn chưa thấy về. Nguyệt Sương… nó đi đâu không rõ.”
Tống Thành thu tay lại, nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng: “Nó đi từ lúc nào? Với ai?”
“Từ sáng nay, bữa trưa lẫn bữa tối đều không thấy về, cũng không liên lạc được. Mẹ đã gọi cho tất cả bạn bè nó mà không ai biết.”
Tống Thành nắm sơ bộ tình hình, cảm thấy thật may là mình về kịp. Nếu giờ này hắn vẫn ở hoang đảo, chắc chắn Hạ Cẩm sẽ càng lo lắng hơn. Hắn ôm An Nhiên đi lau rửa sạch sẽ, sau đó nhét cô vào ổ chăn.
“Ngủ ngoan, anh ra ngoài chút rồi về.”
An Nhiên vẫn còn mệt, chỉ ậm ừ mấy tiếng rồi thôi.
Tống Thành mặc đồ gọn gàng, đi ra ngoài. Đến khi xuống đến sảnh bệnh viện, hắn mới rút điện thoại ra gọi cho quản gia: “Hoàng Kiên hiện tại ở đâu?”
Hà Văn Nhĩ vừa mới chui vào chăn lại nhanh chóng vùng dậy: “Cậu ta đã được thả. Tối nay tôi có gặp cậu ta ở hộp đem khi đi đón cô An Nhiên. Có vẻ như Hoàng Kiên tới đó uống rượu giải sầu, lúc gặp cô An Nhiên, cậu ta muốn chạy tới bắt chuyện mà tôi đã ngăn cản.”
“Có Nguyệt Sương ở đó không?”
“Không thấy cô Nguyệt Sương ở đó. Đột nhiên, Hà Văn Nhĩ lại như nhớ ra chuyện gì, bèn nói tiếp.
“Hôm nay tôi có thấy xe của cô ấy đậu ở trước cửa nhà ta một lúc nhưng cô ấy không vào.”
Chết tiệt! Tống Thành chửi thầm trong bụng. Đã đến nhà anh trai lại chỉ đứng ngoài không vào, chắc chắn là do người đi cùng trên xe không tiện vào.
Con bé ngu ngốc đã bị tình yêu làm mờ mắt rồi!
Tống Thành lấy xe của nhân viên, lái thằng đến địa chỉ hôp đêm mà Hà Văn Nhĩ cung cấp.