“Á…. Á…
Sáng sớm tỉnh mơ, một tiếng hét chói tai phá tan bầu không khí yên tĩnh của căn phòng khách trong hộp đêm.
Cố Khánh Ninh kinh hoảng nhìn thấy trên người mình đang vắt vẻo một cánh tay của ai đó. Cánh tay to lớn, săn chắc lại còn có một lớp lông, chính là tay của đàn ông. Cô nhảy bật khỏi giường, vội vã đến mức té lộn nhào xuống đất, hai mắt trừng trừng nhìn khung cảnh khủng khiếp trong phòng.
Xuyên… xuyên không à?
Đêm trước, cô vẫn ở nhà, ngủ một giấc yên ổn trên giường mình, vì sao mở mắt ra lại thấy mình ở trong vòng tay người đàn ông xa lạ? Thân người trần trụi không một mảnh vải, trên giường còn có dấu máu loang lổ. Chẳng lẽ…?
Vội vã cúi đầu xem xét cảm giác giữa hai chân mình, Cố Khánh Ninh run rẩy khóc lóc, kêu gào: “Không… anh ơi! Anh cả… Cứu em với…”
Ngoài cửa, Cố Trần Ninh đã áo mũ chỉnh tề đứng sẵn, trên mặt hoàn toàn điềm tĩnh giống như sét đánh ngang tai cũng không hề biến sắc. Nhưng tất cả đều chỉ là giả tạo, trong lòng hắn đã đau đớn đến khôn cùng.
Nhìn thấy em gái bảo bối được mình nâng niu bao năm nay lại phải chịu thiệt thòi, hắn muốn đập đầu vào tường chết quách cho rồi! Tống Thành khốn nạn… thù này hắn nhất định phải trả cho triệt để.
Hoàng Kiên vẫn còn chịu dư âm của thuốc, lúc này vẫn đang say ngủ.
“Im đi… ồn quá!” Bên tai liên tục truyền đến tiếng hét chói tai khiến Hoàng Kiên bị đánh thức, bực dọc gầm gừ. “Im đi!”
Gào khóc như muốn lấy mạng người khác, thật là…
Không đúng, giống như tiếng kêu cứu mạng!
Người xấu đang gây án?
Hoàng Kiên mở bừng mắt ra, tung chăn bật dậy, hơi hơi ngái ngủ.
Quả nhiên, người kêu cứu chính là một cô gái trẻ, thân thể trần truồng, nước mắt tèm lem. Chắc chắn đã bị cưỡng hiếp.
Kinh nghiệm của Hoàng Kiên cho anh biết chuyện gì vừa xảy ra với nạn nhân.
“Đừng sợ, tôi là cảnh sát, có gì sẽ…”
Đột nhiên, anh cảm thấy phía dưới thật mát mẻ, liền vội vàng cúi xuống, nhìn xong thì ngã ngửa. Chính anh cũng đang trong tình trạng giống Adam trên vườn địa đàng luôn!
Cố Khánh Ninh thấy người đàn ông chung giường đã tỉnh, tình trạng lõa thể thảm hại không kém gì mình thì kinh hãi đến vỡ tim, một tay che mắt, nâng chân hung hăng đạp đối phương: “Biến thái! Cút đi! Anh cả tôi sẽ giết anh!”
Hoàng Kiên vẫn chưa tỉnh táo hẳn, bị đạp bất ngờ nên ngã lăn ra, nửa ngày không thấy bò dậy.
Một lúc lâu sau, hơi say chuếnh choáng bay đi hết, anh mới tỉnh táo nhận ra mình đang ở tình trạng nguy hiểm, vội kéo chăn che kín người, giống như thiếu nữ vừa bị người ta cường bạo, ánh mắt nghi hoặc chiếu về phía Cố Khánh Ninh đang luống cuống tìm quần áo mặc vào.
“Chuyện này là thế nào?” Anh nghi hoặc, cố nặn óc nhớ lại chuyện đêm qua.
“Khốn nạn!“ Cố Khánh Ninh vừa khóc vừa chửi.
“Làm chuyện xấu còn không dám nhận.”
Cô vốn có nước da trắng hơn hẳn bình thường, vóc dáng nhỏ nhắn, khóc nức nở trông lại càng tội nghiệp, ai nhìn thấy cũng thương tâm.
Hoàng Kiên quét mắt quan sát hiện trường một lượt, đến khi nhìn lại chỗ mình ngồi mới thót tim. Trên ga trải giường đỏ chói một vết máu, nở rộ như hoa đỗ quyên. Chắc chắn anh biết đó là cái gì, trong lòng buồn bực vô cùng: “Ý cô là… tôi làm?”
Cô gái này chắc chắn có người mình yêu thích.
Hoàng Kiên cũng rầu rï không kém: “Tôi cũng có người mình thích…”
Đột nhiên, trong đầu anh lóe ra một ý định: “Như thế này… Tôi và cô tốt nhất giữ kín chuyện này, không nên đi nói lung tung. Việc lộ ra, đối với cô hay tôi cũng đều không tốt, không những bị điều tiếng mà người nhà có khi cũng buồn phiền theo.”
Quan trọng là… không ảnh hưởng đến sự nghiệp cảnh sát. Bị khai trừ là một nhẽ, trở thành trò cười cũng là một nhẽ, điều Hoàng Kiên sợ nhất là bị phóng viên chĩa mũi dùi, thổi phồng sự việc, biến anh thành con sâu làm rầu nồi canh, bôi đen uy tín của những đồng đội khác.
Cố Khánh Ninh dù sao cũng chưa từng trải sự đời, xảy ra việc lớn thế này cô hoang mang lo sợ đủ thứ, nào là danh dự, nào là tương lai, nào là nguy cơ dính bầu, nguy cơ mang bệnh tật… Nhất thời cô không biết nên làm sao.
Dựa vào cách bài trí phòng, Hoàng Kiên biết mình vẫn ở hộp đêm, cho nên cô gái kia chắc chắn là nhân viên ở đây. Anh đành đánh bài ngửa: “Chuyện đã xảy ra thì không thể nào cứu vãn. Cô muốn bao nhiêu?”
Không ngờ Cố Khánh Ninh lại trừng mắt mắng: “Tôi không phải loại gái bán hoa, đừng có mang tiền ra sỉ nhục tôi!”
Tính ra, Cố Khánh Ninh cũng không thiếu thốn gì.
Được anh cả chu cấp đầy đủ, so với Tống Nguyệt Sương thì Cố Khánh Ninh cũng không thua kém là bao nhiêu.
“Cô gái, tôi không có ý coi thường cô.” Hoàng Kiên biết mình lỡ lời bèn xuống nước. “Tôi chỉ muốn bồi thường cho cô những tổn thất mà mình đã gây ra.
Nếu có điều gì khiến cô không vui thì tôi thật sự xin lỗi.
Tôi không còn cách nào khác.”
Thái độ nhận lỗi thành khẩn của Hoàng Kiên khiến Cố Khánh Ninh cũng không còn hứng thú chửi mắng nữa. Trinh tiết thì đã mất, người cũng không phải gu của cô, đành coi như xui xẻo bị chó cắn một lần, chảy mất ít máu.
Cô cắn môi suy nghĩ một lúc lâu, sau đó lau sạch nước mắt, bình tĩnh nói: “Thôi đi, coi như bèo nước hợp tan, tôi cũng không truy cứu với anh. Nhân lúc anh cả tôi còn chưa đến, anh mau đi đi. Bí mật này không ai nói ra, sống để bụng, chết mang theo.”
Thấy cô gái còn trẻ mà đã có bản lĩnh bình tĩnh như vậy, Hoàng Kiên không khỏi cảm kích: “Cảm ơn cô. Món nợ này về sau tôi sẽ trả.”
“Về sau?“ Cố Khánh Ninh nhếch môi cười mỉa.
“Làm gì có về sau?”
“Tôi cũng không biết.“ Anh thở dài. “Chỉ cần đền bù được tổn thương cho cô, khó khăn mấy tôi cũng không từ.”
Cố Khánh Ninh theo thói quen vung tay, không muốn nghe thêm: “Đã biết. Đi nhanh di.”
Hoàng Kiên mặc quần áo chỉnh tề, ra đến cửa, bỗng nhớ đến một việc liền quay lại. Anh móc từ trong túi ra một xấp tiền lớn đặt ở đầu giường. “Xin lỗi, cô mua thuốc tránh thai uống đi, đề phòng bất trắc. Mang cái thai này đối với cô chỉ có hại.
Nói xong, anh rảo bước ra khỏi phòng, kìm nén cảm giác muốn cho mình một cái bạt tai.
Dù đau đớn đến đâu cũng không thể buông thả bản thân như vậy. Anh đã làm tổn thương cô gái kia, cũng là có lỗi với An Nhiên trong lòng mình.
Nghĩ đến An Nhiên, trong lòng anh lại một trận đau đớn, hụt hãng khôn nguôi.
Cánh cửa vừa đẩy ra, Hoàng Kiên đã sửng sốt kinh ngạc. Bên ngoài cửa, rắc rối đã đứng chờ sẵn