Tống Thành mở cốp xe, lấy ra một bó hoa cẩm chướng duyên dáng đưa cho An Nhiên, đây là hoa hắn chuẩn bị sẵn theo sở thích của Hạ Cẩm.
Đôi vợ chồng son vẫn một mực nhìn nhau, ánh mắt tình cảm dịu dàng, khiến cho người nào tình cờ trông thấy cũng phải ngại ngùng quay đi.
“Đây là cái nghiệp gì?”
Hạ Cẩm thở dài, hình ảnh đôi trai gái quyến luyến nhau trong mắt bà thật quá sức chướng mắt.
“Xưa nay Thành nó chẳng bao giờ để ý đến phụ nữ, bây giờ lại như thế, tôi phải làm gì đây?”
Trợ lý thấy Hạ Cẩm lẩm bẩm một mình thì bình luận: “Bà chủ, tôi thấy cô gái này nhìn qua có vẻ ưa nhìn, phong thái điểm đạm, có phần kín đáo, không giống số đông con gái bây giờ.
Quả thực, An Nhiên trời sinh không thích tranh cãi, không ganh ghét, đố kị, hơn thua, rất an phận, cho nên phong thái của cô cũng vì thế mà chậm rãi. Lại nói, bộ váy hôm nay Tống Thành chọn cũng quá xuất sắc, kiểu dáng cổ điển tinh tế, màu sắc trang nhã rất phù hợp thẩm mỹ của Hạ Cẩm, làm bà không thể không ưng ý. Phối với nước da trắng của An Nhiên và vóc dáng của cô lại càng thêm thuận mắt.
“Đúng là khí chất khác biệt, khiến người ta phải nhìn lại lần nữa. Trong lòng Hạ Cẩm khen ngợi nhưng bên ngoài lại lắc đầu. “Nhưng thế cũng đã là gì. Gả vào đây lại khiến người nhà họ Phan càng thất vọng.”
Xưa kia Phan Thủy Tường bị người ta làm hại đến mức phát điên, cha cô cũng biến mất bí ẩn, nghe đồn là tự sát, tất cả đều do liên đới với việc Tống Thành nổi loạn đánh nhau ầm ï.
Hiện tại, Hạ Cẩm ra sức chuộc lỗi cho con trai, vậy mà nó lại đi cướp bạn gái của Phan Tùng Hưng, đúng là mất mặt. Bà không muốn con trai lớn nhà mình tạo nghiệp quá dày, đành phải để mắt trông coi.
“Bà chủ, có khi nào là chúng ta hiểu lầm không?”
“Hiểu lầm?”
“Vâng, có khi cô gái kia không phải là bạn gái Phan Tùng Hưng.”
Hạ Cẩm nhăn mày: “Thế thì càng phiền phức. Nếu đã không có quan hệ yêu đương mà lại ôm hôn thân mật giữa đường, đúng là loại con gái hư hỏng! Dẫu có xinh đến mấy mà nhân cách rẻ tiền thì cũng dẹp, đừng mơ bước được bước vào nhà ta.
Thấy khuôn mặt khó xử của Hạ Cẩm, trợ lý lại hiến kế: “Hay là để tôi gọi cho Phan Tùng Hưng để xác nhận chuyện này một chút?”
Hạ Cẩm gật đầu, sau đó lại nói: “Hỏi đi, xem rốt cuộc cô ta là thế nào với thằng bé kia. Nếu đúng là bạn gái nó, trước hết cứ kín đáo thái độ. Nếu không, …
Hừ, đa số con gái loại này đều có thể dùng tiền tống cổ “
Trợ lý vừa lấy điện thoại, chưa kịp bấm số, Hạ Cẩm đã ngăn lại.
“Khoan đã. Người trẻ tuổi nói năng không chắc.
Tốt nhất gọi thằng cho Nguyễn Chính Quốc để xác nhận”
Trợ lý nhận lệnh, lập tức bấm danh bạ. Bên kia rất nhanh chóng trả lời.
Nữ trợ lý của Hạ Cẩm là người khôn khéo. Trước tiên cứ lễ phép hỏi han tình hình sức khỏe của Hoàng Phương khiến Nguyễn Chính Quốc rất cảm động.
“Bà nhà tôi đã đã khá hơn nhiều rồi. Cảm ơn bà thông gia đã gửi lời hỏi thăm.”
“Đúng rồi..“ Nữ trợ lý làm như vô tình nhắc đến một việc. “Hôm trước tình cờ bà chủ của tôi có gặp con gái út của ông, thấy cô ấy ở cùng luật sư Tùng Hưng rất thân mật.”
“À, cái này… Nguyễn Chính Quốc sợ người khác hiểu lầm, vội giải thích. “Phan Tùng Hưng lúc trước là học trò của tôi, thường hay qua lại nên thân quen với con bé. Chúng nó là bạn tốt. Kì thực tôi cũng muốn xúc tiến mối quan hệ của hai đứa lên một bậc nữa nhưng đành phải xem nhân duyên thôi.”
“Vâng, duyên phận thì không gượng ép được.” Cô trợ lý duyên dáng cười hùa theo. “Coi như tôi hỏi thừa một câu, mong ông không phiền lòng.”
Nguyễn Chính Quốc là người thức thời, cùng xuề xòa cho qua, lại cảm ơn Hạ Cẩm lần nữa mới cúp máy.
Điện thoại vừa ngừng, đúng lúc Tống Thành và An Nhiên cùng đi tới trước mặt Hạ Cẩm. Bà liếc trợ lý, thấy ánh mắt của đối phương thì cũng hiểu ý, vẻ mặt lạnh nhạt đi thấy rõ.
“Mẹ, mẹ đang định đi đâu sao?”
Tống Thành rất nhạy bén bắt được ánh mắt bén nhọn của Hạ Cẩm, hắn không sợ hãi, vẫn từ tốn nói chuyện.
Thấy con trai như vậy, Hạ Cẩm nghiêm giọng: “Sao lại tùy tiện dẫn người lạ về nhà?”
“Không phải tùy tiện, phải mất một thời gian mới quyết định xong.” Tống Thành khôn ngoan đáp, hắn không dùng chủ ngữ, nên lời hắn nói hiểu thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không thể coi hành vi này là bột phát. Hắn ôm eo An Nhiên, thân mật nói: “Mẹ, hôm nay con chính thức mang vợ mình về ra mắt mẹ.
Cô ấy là An Nhiên, hẳn là mẹ còn nhớ chứ?”
“Vợ thế nào?” Hạ Cẩm nghiến răng hỏi vặn. Con trai bà cũng chẳng buồn để tâm ý tứ chất vấn của mẹ mình, chỉ cúi xuống nói với An Nhiên: “Em yêu, đây là mẹ anh, từ giờ cũng là mẹ em.”
“Con chào mẹ.” An Nhiên lúng túng nâng bó hoa cẩm chướng lên, ngượng ngùng nói. “Lần đầu con tới, không biết mang theo thứ gì, mong là mẹ thích bó hoa này.”
Quả nhiên là gọi một tiếng “mẹ” ngọt xớt! Hạ Cẩm khó chịu nói: “Tôi chỉ có một con trai, một con gái, không dám nhận làm mẹ của cô.”
Nói xong, bà xoay người đi vào nhà.
An Nhiên lo lắng nhìn theo bóng lưng người vừa bỏ đi, thấp thỏm không yên. Đúng là cô vẫn không được lòng các bà mẹ, từ Hoàng Phương đến Trần Tuyết Hoa, giờ lại là Hạ Cẩm.
Thấy thái độ lạnh nhạt ra mặt của mẹ, Tống Thành không nhịn được, trầm giọng tuyên bố: “Hôm nay con mang An Nhiên về đây không phải để hỏi ý kiến mẹ mà để thông báo cho bố mẹ biết cô ấy chính là vợ thực sự của con. Mẹ không đồng ý nhận cô ấy cũng không sao, từ nay trở đi sẽ không có cô con dâu nào gọi mẹ hết”
An Nhiên thấy hắn nổi cáu, vội vã can ngăn: “Đừng nói hỗn. Mẹ đang không vui.”
Người lớn đã không nhận, vợ nhỏ của hắn vẫn cố tình gọi sao? Tống Thành lườm cô một cái nhưng trong lòng lại thấy vui vẻ. Tuy ngoài miệng hắn nói cứng như vậy nhưng thực ra có người con trai nào lại không muốn mẹ và vợ mình hòa hợp. An Nhiên đúng là cô gái của hắn, vẫn nhẫn nại, nhỏ nhẹ muốn ôm hoa đi tới cùng Hạ Cẩm nói thêm một hai câu dù bị mẹ hắn lạnh nhạt. Kiên trì như thế đúng là hiếm có khó tìm.
Tống Thành thấy bộ dạng thấp thỏm mà vẫn cố gắng của cô thì xót xa, hắn túm tay cô kéo lại, bó hoa cũng ném cho nữ trợ lý của Hạ Cẩm đứng gần đó.
“Đị thôi, việc đã xong rồi!”. Google ngay trang * TRUMtruy en. co m *
Hạ Cẩm thấy con trai lạnh nhạt với mình, không nhịn được quay lại trừng mắt nhìn.
“Chưa vào nhà đã đi?” Bà quát khẽ.
Tống Thành cũng chẳng vừa, hắn đứng thẳng lưng, dáng vẻ đĩnh đạc muốn đem An Nhiên che giấu phía sau, không cho người khác có cơ hội chạm tới.
Hắn mang vợ nhỏ tới để nhận bố mẹ chồng, nay mẹ hắn phũ phàng đuổi người, hắn ở lại có ích gì.
“Anh… Thấy Tống Thành vẫn im lặng không đáp lại lời Hạ Cẩm, An Nhiên sốt ruột lắc lắc bàn tay hắn nhắc nhở. “Mẹ hỏi kìa.
Khuôn mặt thanh tân của cô bối rối, đôi lông mày nhíu lại khó xử khiến hắn rất xót xa. Lần đầu tiên trong đời hắn trào dâng khao khát mãnh liệt muốn nâng cô lên cao, đội cho cô chiếc vương miện bằng vàng ròng để không một ai có thể lên mặt với cô được nữa.
Nghĩ thế, Tống Thành cúi xuống, cứ thế hôn lên đôi môi mọng đang hé mở, say mê, đắm đuối.
An Nhiên bị hôn thì sững sờ, mấy giây sau mới nhận ra tình huống, vội vã đẩy hắn ra: “Không… mẹ nhìn đấy…”
Tống Thành nhéo má cô, cười cười: “Không cần phải lo sợ. Vợ của anh được quyền kiêu ngạo. Nếu em chịu cúi đầu trước người khác, anh sẽ thấy mất mặt, uất ức, sau đó anh sẽ lấy lại tôn nghiêm của mình từ trên người em.”
Lời nói sủng ái vừa ngot ngào vừa thô tuc.