Tiếng Nguyễn Chính Quốc vang lên trong điện thoại: “An Nhiên, con đang ở đâu? Cháu trai của bố có tin tức gì chưa?”
“Vâng, bố… Con cũng định sẽ gọi cho bố để báo việc này.”
Vừa nói tới đây, cô theo thói quen dựa vào bên cạnh người Tống Thành, nụ cười ngọt ngào treo trên môi. “Con đã gặp được Cá Chép, thằng bé mới đi chơi về, khắp người đen nhẻm.”
“Thế thì tốt quá.“ Nguyễn Chính Quốc vui vẻ thở ra. “Con trai đen một chút cũng không đáng ngại. Bố muốn gặp cháu có được không?”
“Bố muốn gặp cháu?” An Nhiên ỷ lại vào Tống Thành nên liếc hắn một cái. Hắn không nói chuyện, chỉ cúi đầu hôn lên trán cô một cái, đôi môi mỏng lành lạnh mang đến cho cô nguồn động viên lớn lao.
Cô tức khắc liền hiểu, nhỏ nhẹ nói: “Vâng. Hiện tại chúng con đang ở bệnh viện trung tâm thành phố. Khu VỊP tòa nhà A.”
“Bệnh viện?” Nguyễn Chính Quốc giật mình.
“Thằng bé bị làm sao?”
An Nhiên cười, trấn an: “Không sao. Bạn con bị bệnh nên con tới thăm thôi.”
“Không sao là tốt rồi. Chờ một chút, giờ bố sẽ qua.
Điện thoại vừa cúp, An Nhiên liền quay sang nhìn Tống Thành: “Bố em đang qua đây gặp Cá Chép. Chắc chắn bố sẽ thắc mắc vì sao anh lại ở đây.”
Tống Thành lườm cô một cái, tủm tỉm: “Anh ở cùng vợ anh, có gì phải thắc mắc.”
An Nhiên hơi ngẩn ra: “Nhưng lúc trước anh cưới Vũ Như, bố em vẫn đỉnh ninh như vậy Hắn nghiêm sắc mặt: “Cô dâu lên xe hoa khi đó là ai? Vì sao nên nỗi? Hẳn là trong lòng bố em cũng biết chứ không phải không minh bạch.”
Nếu An Nhiên ngày đó không rắp tâm trốn lên xe hoa thì chắc chắn trong nhà có người tính kế. Nguyễn Chính Quốc là bậc trưởng bối trong nhà, dĩ nhiên trốn không thoát khỏi liên đới.
“Có lẽ là không biết..” An Nhiên bối rối cắn cắn môi. “Chuyện trong nhà đều do mẹ em quyết, bố không can dự được đâu. Nhiều việc mẹ tự ý làm, bố cũng không cản được.”
Tống Thành: “…”
Ông bố vợ này quá là cùi bắp đi!
“Bố vợ cùi bắp” của hắn còn đang muốn hỏi xin vợ ít tiền tiêu vặt. Lúc trước có một ít, muốn dúi cho con gái út, cuối cùng lòng vòng thế nào lại bị Hoàng Phương lột sạch. Hiện tại ông muốn mua ít đồ chơi cho cháu ngoại cũng không có tiền.
Không ngờ, vừa mới hé răng nửa lời, Nguyễn Chính Quốc đã bị vợ mắng cho té tát: “Tôi còn đang nằm viện thế này mà ông lại dám bỏ mặc tôi đi chơi hả? Trời cao đất dày cúi xuống mà xem, có ông chồng nào vô lương tâm như thế này không? Vợ thì chân đau không đi nổi, thế mà chồng không ở bên cạnh chăm sóc lại chạy loăng quăng đi đâu. Nhìn chồng nhà người ta xem, hết cơm bưng nước rót lại mát xa, gọt hoa quả tẩm bổ. Còn ông thì sao? Suốt ngày chỉ biết chạy theo cái đứa con hoang!”
“Bà nói cái gì?” Mấy tiếng “con hoang“ chọc cho Nguyễn Chính Quốc tức giận đến run rẩy, lửa giận tràn trên mặt.
Nếu không phải vì muốn mua đồ chơi cho cháu ngoại, ông sẽ không cần xin tiền vợ. Mỗi lần xin tiền, tự tôn của ông lại rơi đầy đất, mặc cho bà giẫm đạp.
“Sao? Thời trẻ ra ngoài ăn chơi gái gú, về già lại lên mặt quát tôi. Ông giỏi đấy!”
“Tôi không ăn chơi gái gú!” Nguyễn Chính Quốc bực tức gắt. “Đã nói với bà bao nhiêu lần rồi. Đừng có mà hoang tưởng những thứ vô lý như thế!”
Hoàng Phương cũng bị chọc đến phát điên, gầm một tiếng: “Thế con An Nhiên chui từ cái lỗ nào ra? Hả? Ông đi hết tỉnh nọ tỉnh kia, lúc trở về còn ôm theo nó.
Không phải là con rơi ông nhặt về thì là cái gì?”
Nguyễn Chính Quốc biết không thể đấu lại cái mồm oang oang kia được, ông cứ thế lục lọi các ngăn kéo, lấy ra được một ít tiền lẻ. Không mua được đồ chơi đắt tiền, chỉ đủ mua vài thứ ăn vặt linh tỉnh. Trong lòng ông vô cùng xấu hổ, về già rồi vẫn không được tự chủ về kinh tế dù bản thân cũng biết kiếm tiền. Nói rủi, nếu sau này ông nhắm mắt xuôi tay thì không biết mẹ con An Nhiên như thế nào.
Cho nên nhức nhối lớn nhất của ông chính là phải mau chóng tìm được một người để phó thác hai mẹ con, có thế ông mới an lòng.
An Nhiên cùng Tống Thành quay về phòng bệnh đúng lúc Cá Chép đang giúp Diệp Phong uống thuốc.
Bé con lũn chũn ôm cốc nước đi đến, ngoan ngoãn dâng lên, thật cẩn thận phục vụ chu đáo.
An Nhiên thấy thế thì vui mừng, muốn khoe với Tống Thành: “Con trai em rất hiểu chuyện, đúng không?”
“Là con trai chúng ta” Tống Thành sửa miệng nàng. Tuy không phải con ruột nhưng hắn đã thực tâm coi thằng bé như con trai, tên cũng đặt theo họ hắn. Ngôn Tình Sắc
“Được rồi. Con chúng ta.” An Nhiên vui sướng cảm nhận một trận ngọt ngào dâng lên tràn ngập cõi lòng.
Nghe thấy tiếng động, Cá Chép quay ra, vừa vặn nhìn thấy bố mẹ sánh vai đứng cạnh nhau. Thằng bé hét lên một tiếng vui sướng: “Bố! Mẹ!” sau đó hấp tấp nhảy từ trên giường xuống, lon ton chạy ào về phía hai người.
Tống Thành nhanh tay đón được nó, nhấc nhẹ một cái, đem thằng bé ngồi lên bả vai rộng của mình.
Cá Chép sung sướng hưởng thụ một hồi, sau đó mới nhào vào lòng mẹ.
Tống Thành ngồi xuống ghế nói chuyện với Diệp Phong, để cho hai mẹ con rúc rích một góc chơi đùa.
“Mẹ, hôm nay gặp bà như nào?” Thằng bé đã nói sõi hơn một chút, có thể rành mạch nói ra suy nghĩ của mình bằng những câu ngắn.
An Nhiên mỉm cười, ôm con ngồi xuống ghế sofa, khẽ gật đầu: “Tốt lắm”
“Thật ạ?” Đứa nhỏ có trực giác nhạy bén, lập tức nghỉ ngờ.
An Nhiên chột dạ, cảm thấy mình đang làm một tấm gương không tốt cho con, bèn sửa lại câu nói, thật thà khai báo: “Thực ra… cũng không tốt lắm.”
Bé con lúc này đã phát hiện ra vết băng màu da trên trán cô, vô cùng tức giận: “Bà đánh mẹ? Bà hư!”
An Nhiên vội vã phủ nhận: “Không đâu, bà không đánh mẹ.”
“Thế trán mẹ sao lại đau?”
Cô chớp chớp mắt, cố lựa lời nói cho phù hợp: “Mẹ không cẩn thận, bị va một cái.“ Không đợi con trai lại vặn hỏi, cô nhanh chóng trấn an nó. “Lần sau mẹ hứa sẽ cẩn thận hơn.”
Cá Chép lập tức nguôi giận, nâng ngón tay lũn chữn như chuối mắn muốn chạm vào vết thương song lại sợ làm mẹ đau, rối rắm một lúc. Mãi sau nó mới thận trọng nâng mặt An Nhiên lên, thổi phù phù, nhỏ thành tiếng với hắn. “Em sẽ sinh con cho anh.”
Có còn cách thức nào khơi dậy dục vọng của đàn ông trực tiếp hơn nữa không?
Tống Thành ghé sát tai cô, thì thầm: “Em yêu, muốn ngủ với anh thì cứ viêc nói thẳng”