“Ông xã muốn làm gì vậy?”
Thấy đức ông chồng quý phái nhà mình hai mắt đen nhánh lộ ra vẻ đói khát, An Nhiên cực kì sợ hãi.
“Ông ngoại Cá Chép sắp đến rồi, không thể đâu…
Trời đất quay cuồng trong chớp mắt, An Nhiên bị Tống Thành ôm phắt lên, dứt khoát đẩy xuống sofa, gắt gao chặn lại chân tay mềm mại của cô.
Thân thể hắn căng cứng như dây cung, không có chút mỡ thừa nào, toàn thân hắn đều là cơ bắp rất nặng.
“Không thế?” Hơi thở nóng ran của Tống Thành phả lên da thịt An Nhiên đều đều. “Chuyện vợ chồng là bổn phận và trách nhiệm. Anh đang thực hiện bổn phận của mình. Em có trách nhiệm phải để anh thực hiện tốt bổn phận đó.”
Hơi thở của hắn rất dễ chịu, đượm mùi bạc hà tươi mát. An Nhiên say mê hương vị của hắn đến mức hai mắt cũng lim dim, rèm mi đen nhánh run rẩy cực kì quyến rũ.
“Vợ anh quá xinh đẹp!” Tống Thành cắn răng, thật sự chịu không nổi. Lồng ngực căng chặt của hắn phập phồng, hơi thở hổn hển như mãnh thú động tình.
“Roet!“ một tiếng vang lên, bàn tay to lớn của hắn nắm lấy váy tơ tằm của An Nhiên, thẳng thừng xé rách.
Cơ thể trắng như ngọc như ngà mở ra trước mắt Tống Thành, gọi hắn vùi đầu đi vào nhấm nháp nơi màu mỡ tươi tốt xinh đẹp kia.
“A… khoan..” An Nhiên bị hôn đến run rẩy cả người. Cô cố giữ tỉnh táo, ôm đầu hắn liều mạng đẩy ra. “Em cũng thích làm với anh… Nhưng mà giờ không được. Chờ buổi tối được không?”
Tức khắc, Tống Thành ngẩng lên, chậm rãi nhìn thẳng vào khuôn mặt vợ nhỏ, không khỏi một phen xúc động.
“Em… nhắc lại câu vừa nói.” Hắn lào khào ra lệnh.
An Nhiên máy móc làm theo: “Chờ buổi tối được không?”
“Không phải, câu trước đó.”
“Ừm… Cô nghiêng đầu nhớ lại. “Nhưng bây giờ không được. Phải vậy không?”
Mặt Tống Thành tối lại. Hắn nghiến răng: “Câu trước nữa.”
An Nhiên không hiểu hắn mắc cái chứng gì nhưng cô biết nếu hắn đã có biểu cảm tăm tối như vậy, cô không hạ mình không được. Cuối cùng vẫn phải đỏ mặt nhắc lại lần nữa: “Em… cũng thích… làm với anh…”
Tống Thành nghe được, khóe môi cong lên tự mãn vô cùng. Hắn nhào vào ôm cô, âu yếm hôn lên khuôn mặt đang phiếm hồng: “Em thích bị ông xã đè phải không?”
An Nhiên ngượng ngùng gật đầu, mặt đỏ như cà chua cũng cố vùi mình vào gối ôm trên sofa, không dám cho hắn nhìn.
“Anh biết, anh biết.“ Tống Thành không hề xấu hổ mà rêu rao. “Làm với anh rất thích đúng không? Chắc chắn hơn hẳn những gã đàn ông khác phải không?”
Lời nói không có ý gì nhưng An Nhiên lại không phải chỉ có hoàn cảnh đơn thuần. “Những gã đàn ông khác” trong miệng Tống Thành làm cô nghĩ đến bố của Cá Chép.
Kí ức kinh hoàng năm xưa lại ùa đến, lạnh lẽo và đau đớn.
Cô đẩy hắn ra, sắc mặt đanh lại: “Cũng có thể.”
Tống Thành nghe ra cái gì không đúng, vội vàng ôm lấy mặt cô, bắt phải quay lại nhìn mình.
“Vợ, em sao thế?”
An Nhiên không nói, chỉ đứng lên đi về phía tủ, muốn tìm một bộ quần áo kín đáo khoác lên người.
“Nhiên? An Nhiên?”
Thấy cô kiên quyết không nhìn mình, Tống Thành trong lòng lập tức kiểm điểm lại lời nói. Hắn giật mình nhận ra mình đã quá hồ đồ.
Vợ hắn là ai chứ? Không phải là cô gái nhỏ chưa trải sự đời mà là người phụ nữ phải chịu nhiều bất công. Suốt mấy năm qua lăn lội, thanh xuân đều dùng để chật vật đối phó sống qua ngày, chịu đựng bao nhiêu thiệt thòi, bao nhiêu tai tiếng.
Hắn cực kì hối hận.
Nhưng Tống Thành lại quá kiêu ngạo, từ nhỏ tới lớn được người khác cung phụng thành quen. Bảo hắn hạ mình xin lỗi, hắn thấy thật khó.
Cửa tủ mở ra, An Nhiên đứng nửa ngày không chọn được một bộ trang phục. Căn bản đầu óc cô rối bời, nhất thời không nhìn nổi nữa.
Một bàn tay từ phía sau vươn ra, giúp cô lấy chiếc váy màu trắng khỏi mắc áo. Hắn đứng ngay sau lưng cô, hơi thở ấm áp đều đều phả trên đỉnh đầu nhột nhạt.
An Nhiên không nhận chiếc váy, cô không thích loại trang phục có phong cách ngây thơ như vậy. Vốn dĩ sự hồn nhiên của cô đã bị mất sạch trong đêm mưa ấy. Hiện tại đã là một người mẹ đơn thân vừa kết hôn, ngay cả bố mẹ chồng cũng không thừa nhận vì thân thế thiếu trong sạch của mình, nếu mặc chiếc váy này, cô lại càng thấy mỉa mai hơn.
Trước kia còn ở nhà Tống Thành, không ít lần cô cũng mặc váy trắng là do không có lựa chọn nào khác Nhưng hiện tại, trong tình huống này, màu trắng thật chướng mắt cô.
Nghĩ vậy, An Nhiên phớt lờ chiếc váy mà Tống Thành đưa tới, tự mình rút xuống một bộ váy khác màu đỏ thẫm như đóa hồng nhung nở muộn.
Bị An Nhiên từ chối thẳng thừng, Tống Thành cảm thấy rất mất mặt. Hắn bực bội ném chiếc váy trắng trở lại tủ, lạnh giọng: “Em có gì không hài lòng thì phải nói ra, không được để trong lòng.”
An Nhiên nghe được sự khó chịu của hắn, cũng lạnh nhạt đáp lại: “Không có gì, em mệt, muốn nghỉ ngơi.”
Lúc trước còn ngọt ngào như thế, lúc sau đã thành ra như vậy, Tống Thành không cam tâm. Hắn giữ chặt cô, không cho đi.
“Buông ra” An Nhiên lười nhìn vào mặt hắn.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo đó khiến cô đau lòng, càng nhìn càng không vui.
Tống Thành không tranh cãi với cô, chỉ lạnh lùng hạ lệnh: “Còn cái hẹn ăn cơm. Em đã đồng ý rồi, không thể nuốt lời.”
An Nhiên cười nhạt: “Có sao đâu. Anh tìm người khác đi. Bọn họ cũng không biết mặt em, ai tới chẳng được.”
RẦM!!!
Cửa tủ bị Tống Thành điên tiết nện một cú. Bàn tay to lớn của hắn thu lại thành nắm đấm còn cứng hơn cả búa. Cái tủ vốn dĩ không phải hàng tốt, tự nhiên thủng một lỗ to tướng.
“Anh cấm em nói lung tung.” Hai mắt hắn vằn lên tia máu, cánh mũi cũng phập phồng như sắp nổ tung.
Hắn cực kì ghét ai đó nói hắn phải đi với người này người nọ, kể cả An Nhiên cũng không được phép. “Em muốn anh tìm ai?”
Sắc mặt của Tống Thành cực kì xấu.
An Nhiên biết mình cũng lỡ lời rồi, chợt ngây ngẩn cả người. Bọn họ người nào cũng tổn thương lẫn nhau, càng nói càng thêm khoảng cách. Mối quan hệ tốt đẹp vừa mới xác lập không lâu lẽ nào lại lần nữa tan vỡ.
Nghĩ đến việc phải chia xa hắn, cô không muốn.
Cô sợ những tháng ngày cô độc chỉ có một mình.
Trước kia có hắn ở bên nhưng hai người không hiểu nhau, trong lòng cô đã thấy khó chịu. Bây giờ đã quen ỷ lại vào hắn, lại một lần nữa tự mình đơn độc bơi ngược dòng, cô lại càng sợ hãi.
Nếu hắn thực sự đi tìm người khác, giống như quay về với Vũ Như hay tìm một cô gái nào đó là danh môn khuê tú hoàn toàn tương xứng, cô biết phải làm sao?
Vì đã trót thích hắn rồi, sẽ càng đau đớn hơn.
Tống Thành nhìn An Nhiên, không biết suy nghĩ cái gì mà hai mắt đã long lanh nước, sắc mặt buồn rười rượi. Cô không nói, chỉ lặng lẽ cúi đầu khiến hắn đau lòng gần chết.
Vợ nhỏ của hắn được quyền kiêu ngạo. Hắn đã nói với cô như thế, cũng hiểu rõ kiêu ngạo ấy là do hắn mang đến cho cô. Cho nên chỉ cần hắn trái ý, cô sẽ không có cảm giác an toàn, lại trở về như lúc trước.
Tống Thành thực xót xa. Hắn đi tới, khẽ nâng cằm cô ngước lên.
“Nhìn anh” Đôi mắt đẹp của An Nhiên mở to nhìn hắn, vừa sợ hãi vừa âu lo. Hắn không muốn thế.
“Chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Anh không tìm người khác. Em cũng quên đi chuyện năm xưa.”
Nước mắt An Nhiên chầm chậm chảy xuống, rơi vào tay hắn nóng hổi. Hắn không chịu được việc cô khóc, vội ôm chặt cô vào lòng.
“Nhiên, đừng khóc. Là anh sai rồi. Anh đã không nghĩ đến cảm nhận của em”
An Nhiên vùi mặt vào ngực hắn thút thít. Tống Thành vuốt tóc cô, ân cần dỗ dành: “Nếu em không thích thì không đi ăn nữa. Anh sẽ hủy hẹn. Chúng ta ở nhà, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nói chuyện, cho em đánh anh cũng được, miễn là em hết buồn”
Người kiêu ngạo như hắn đã xuống nước đến vậy, làm sao An Nhiên lại dám lấn tới nữa. Cô sụt sịt nói: “Không đi thì anh sẽ mất uy tín với bạn bè. Em không muốn làm anh mất mặt lần nữa.”
“Không có lần nữa” Tống Thành ôm cô lên, cẩn thận chùi nước mắt cho cô. “Bố mẹ anh không nhận em là họ thiệt. Nhưng cũng phải thông cảm cho họ vì Vũ Như đã khiến họ thất vọng quá nhiều. An Nhiên, chúng ta biết nhau quá muộn.”
Hắn ôm cô như ôm trẻ nhỏ, chầm chậm vỗ về: “Nếu anh biết em sớm hơn, nhất định sẽ không để em phải chịu khổ. Nhiên, anh xin lỗi.
An Nhiên ôm cổ hắn, dựa đầu vào hõm vai rộng rãi, trong lòng lại nảy nở cảm giác bình yên lạ thường.
Cô mỉm cười: “Không muộn. Được anh yêu là phúc phận của em.”
Trong lòng Tống Thành như trào ra mật ngọt, lại êm ái vô cùng. Hắn hôn lên thái dương của cô, cực kì thận trọng, cực kì âu yếm: “Lấy được em là may mắn của anh. Nhiên, anh yêu em.”
Hai người vừa xóa tan hiểu lầm, lại ngọt ngào ôm lấy nhau, trong lòng cả hai đều như có sợi tơ nối chặt lại, để họ không tách rời nhau thêm lần nào nữa.
Tống Thành giúp cô mặc trang phục cẩn thận, vừa mới xong xuôi thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.