Tân Hoành cảm thấy, rốt cuộc hiện tại cô có thể thở một cái .
Hiện tại, cô có thể cả ngày nằm ở trên giường, bất luận Dịch Tân ở nơi nào, cô đều ở trong này. Như vậy, cô và Dịch Tân không cần cùng tồn tại thời gian lại đạt tới trước nay chưa có phong trị.
Quản gia và người làm vẫn chưa về, Dịch Tân không thể tự mình chiếu cố cô ăn được, anh nấu ăn mặc dù không hề khó ăn nhưng chung quy là không đủ thành thạo. Mỗi ngày có hơn phân nửa thời gian đều là ở phòng bếp, đối chiếu thực đơn vì cô hết nấu cháo lại nấu canh.
Tân Hoành bị viêm dạ dày, Phong Dương dặn chỉ có thể uống cháo, nấu cháo tốn nhiều thời gian, trong lòng Tân Hoành mừng thầm, lại giả vờ bình tĩnh nói cho Dịch Tân, cô trừ ăn cháo, còn muốn uống canh nữa.
Dịch Tân khó xử một chút, cuối cùng hỏi cô muốn uống canh gì.
Tân Hoành suy nghĩ cẩn thận một hồi rồi nói là muốn uống canh hoa đại thời gian (k biết là món chi T.T)
Thế là hiện tại kết quả liền có, Dịch Tân hơn phân nửa thời gian của một ngày đều ở tại phòng bếp.
Tân Hoành nằm ở trên giường nhiều giờ lại rất thanh tỉnh. Vốn cũng không phải là bệnh nặng, chẳng qua chỉ là ăn nhiều, lúc này lại nằm trên giường suốt ngày, ngay cả cô cũng thầm mắng bản thân mình làm biếng.
Nếu như là mấy năm trước ở Tân gia, Hạ Noãn Tâm ra lệnh một tiếng muốn ăn gì là cô làm đó, cô còn phải chống buồn nôn đi nấu cho nữ chủ nhân một bàn thức ăn Mãn Hán đầy đủ. Sau đó, Hạ Noãn Tâm cảm thấy vui liền ăn cô lại liên tiếp mấy ngày nhìn thấy cơm nước liền buồn nôn, cả người gầy gò, ốm yếu đi.
Hiện tại, ít nhất là cô không cần phải ở một bên buồn nôn một bên đi nấu cơm.
Tâm tình dù không tốt, còn có thể không ăn đông tây chỉ cần nói người nọ làm khó ăn, ăn không vô là được! Sau đó, người nọ một bên nịnh nọt, coi chân mày cô lên án xoi mói, một bên lại trở về phòng bếp nấu lại.
Kỳ thực, Dịch Tân người này là người rất khôn khéo, lại vừa vặn biết được cô thích bới lông tìm vết, lúc này tay nghề được rèn luyện, có thể nói là tới đến hoàn thiện thì thôi.
Thế cho nên, hiện tại cô cũng không phải là không biết xấu hổ, lương tâm không biết hổ thẹn mà nói với anh là anh làm đồ khó ăn.
Trên thực tế, cô càng không có ý tứ là rõ ràng cô đã khỏe rồi, lại còn muốn nằm ở trong này giả bệnh. Bắt Dịch Tân một hồi hầu hạ cô uống thuốc, một hồi hầu hạ cô ăn cơm, vây quanh cô bận đến bận đi, ngày xưa trong lòng cô là tượng thần địa vị cao thượng tại thượng, bây giờ bị phá hủy triệt để.
Bỗng cửa phòng bị người mở ra, Dịch Tân đang đứng ở cửa, nhíu mày nhìn cô.
Cô cũng không giả bộ ngủ nữa, thẳng tắp nhìn lại anh.
Anh nói, “Vừa rồi Phong Dương điện thoại tới.”
Tân Hoành nhìn anh nói, “Có việc gì sao?
“Phong Dương nói, những thuốc kia có phải làm cô ấy bị ngốc không.”
Tân Hoành lộp bộp trong lòng một chút, anh đã biết.
Cô mới nói, Dịch Tân là người khôn khéo như thế, sao có thể không nhìn ra bây giờ là cô đang giả bộ bệnh! Nhưng cuối cùng anh cũng để lại cho cô chút mặt mũi, mượn miệng Phong Dương nói cho cô biết, không có việc gì phải uống thuốc nữa, uống nữa sẽ ngốc mất.
Cô cũng không khác người, theo anh bước từng bậc thềm đi xuống dưới, “à, như vậy a, dù sao qua nhiều ngày như vậy, em đã cảm thấy tốt hơn không sai biệt lắm, thuốc kia sẽ không uống nữa.”
Anh cười, “Được rồi, em sẽ không muốn nằm ở trên giường nữa, anh không ở đó, em sẽ rất buồn chán .”
Cô vừa kéo thái dương.
Anh không ở đó, em sẽ rất buồn chán . . . Cô thề, lời này của anh tuyệt đối có ý ám chỉ gì đó!
Cô híp con mắt nhìn anh, mang theo lời cảnh cáo
Anh còn nói, “Xuống đi theo anh.”
Cô ở trong lòng yên lặng thở dài một hơi, cô liền biết, có trốn cũng không xong! Mấy ngày nay nằm một chỗ, cô lại trộm nghĩ tới hạnh phúc.
Cô xuống giường, tùy ý mặc vào một bộ quần áo ở nhà, Dịch Tân lúc này mới nhìn cô, hài lòng cười.
Cô đi tới phòng khách, lại nhìn thấy ở trên bàn trà có một đống thực đơn, ở trong gió thoáng chốc mất đi trật tự vốn có.
Cô tiện tay cầm nhìn một chút, này. . .
Đàn ông tốt cần thiết có vốn tính cách riêng, người chồng tốt cần biết nấu ăn, trăm món ăn tốt cho dạ dày, các món cháo, hai trăm tám mươi bốn loại canh. . .
Cô nhìn anh kéo kéo khóe môi, “Người này. . .”
Anh nhìn lại coi, mặt tự hào.
Cô nói, “Phí tiền, thật lãng phí!”
Sau đó, mặt anh co quắp lại.
Cô nói, “Những sách này có nhiều chỗ lặp lại, anh thật là đối việc này cảm thấy hứng thú đi, em ở chỗ đó có một bản, vạn năng , anh xem cái kia là đủ rồi.”
Anh nhìn cô, ánh mắt bỗng nhiên u ám, “Anh đối đọc sách không có hứng thú, anh có hứng thú chính là em, em cho anh xem một cái là đủ?”
Lời của anh nhìn những thứ vốn bị cô hung hăng áp chế ở dưới cùng thành ý trong nháy mắt thoát ra. Cô cảm thấy không được tự nhiên, có chút cứng ngắc tránh ánh mắt của anh, chính mình ngồi xuống sô pha.
Không khí có chút không bình thường, khiến cô cảm thấy khó chịu, cô cầm lấy điều khiển từ xa, mở ti vi. Ti vi truyền ra thanh âm, rốt cuộc chua chát trong lòng cô cũng giảm bớt.
Dịch Tân nhìn cô, trong ánh mắt nghiêng trời lệch đất có đau đớn có hỗn loạn lại có bất đắc dĩ. Chung quy là vẫn khống chế chính mình, ép mình xoay người đi, không hề nhìn cô.
“Em ở nơi này chờ anh, anh đi xem canh của em.”
Canh. . .
Tân Hành vừa kéo, cũng không biết tại sao, vô ý thức gọi anh lại, “Em có thể không uống canh.”
Anh nghe tiếng cô ở phía sau anh, cô gọi, cấp tốc liền xoay người đi, tròng mắt chớp mắt tinh lượng, nhìn cô.
Anh lúng ta lúng túng nói, “Anh làm hai thái đi.” (Chả biết là món gì luôn ==!)
Mấy ngày nay, cô ăn cháo uống canh, anh liền cũng cùng cô ăn cháo uống canh, mỗi ngày nằm một chỗ cô không cần tiêu hao thể lực tự nhiên không có vấn đề, thế nhưng với anh, cô đúng là vẫn còn có chút không đành lòng.
Anh nhíu mày, con ngươi lại mang theo ý cười rõ ràng.
Cô thái dương anh, chỗ đó, mấy ngày hôm trước bị cô dùng di động đập, vết thương lúc này đã bắt đầu vảy kết. Mặt của anh vốn hoàn mỹ, lúc này. . .
Mấy ngày nay không phải là cô không có nhìn thấy, thấy được, trong lòng không phải là không có khác thường, chỉ là ép mình không nghĩ tới, không dám nhìn.
Lúc này, cô rốt cuộc nhịn không được mà than nhẹ, “Nhớ, không nên cho giấm và tương, em thấy màu đậm gì đó có thể sẽ buồn nôn.”
Cô nói hoàn liền quay đầu đi, không có thấy trong mắt của anh một cái chớp chớp mắt tràn đầy thần thái tựa như đêm đó, anh vì cô châm yên hoa.
Cô quan tâm anh nhưng lại mạnh miệng.
Đâu phải là muốn buồn nôn? Rõ ràng là cô nhớ kỹ vết thương ở trên mặt anh, không được ăn tương là bởi vì màu đậm gì đó sẽ làm cho vết thương để lại dấu vết.
Tân Hoành, em không phải, em cho là hận anh như vậy.
Em cứ xa xa như vậy, em là càng quan tâm anh.
Tâm tình trong nháy mắt đã tốt hơn, như yên hoa trong một cái chớp mắt, liền óng ánh.
Anh ở trong phòng bếp tùy ý điều hòa lửa, liền trở lại, ngồi xuống ở bên cạnh cô. Lúc đó, cô đang cầm điều khiển từ xa tùy ý đổi lại đài, cả người thoạt nhìn có chút không yên lòng.
Anh khắc chế đem cô đang xúc động vào trong lòng, chỉ nhìn nghiêng mặt của cô, hỏi, “Buổi trưa em muốn ăn cái gì? Em nói, anh làm cho em ăn.”
Cô nghe anh nói như vậy, trong lòng khẽ động, lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề khác, cô quay đầu, hỏi anh, “Em đặc biệt nhớ đến cần hỏi anh một vấn đề, chúng ta mấy ngày nay, đồ ăn là từ đâu tới đây?”
Cô nói xong, anh ôm cô vào lòng, rồi lập tức nói tiếp, “Anh lấy nguyên liệu nấu ăn ở đâu. Anh cho em ăn cháo rau dưa, rau dưa rõ ràng rất tươi, không giống như là quản gia đưa cho chúng ta, thế nhưng anh cùng em cũng không có ra khỏi cửa nhà nha.”
Anh nhìn cô, cười, “Đúng, em cũng biết anh không có ra khỏi nhà? Cho nên, em là đang thừa nhận em ở lúc nào cũng chú ý tới động tĩnh của anh đi?”
Cô cười lạnh, “Ai chú ý anh chứ? Đó chẳng qua là suy nghĩ đơn giản nhất, em nghĩ, anh chắc chắn sẽ không để một mình em ở chỗ này, mà chính mình đi ra ngoài.”
Vốn là vô ý thức thốt ra, cũng không có suy nghĩ nhiều nhưng lại cứ cứ như vậy tự nhiên ra đến.
Trong nháy mắt, cô và anh, đều không nói gì.
Cô nhìn anh, ngẩn ra, vì lời của mình, có chút kinh sợ. Cô như thế nào khẳng định tới như vậy? Mà một câu nói như vậy, lại có phải là do giọng nói của cô hoặc là lỗi sử dụng từ hay không, nếu không vì sao cô nói xong, trái tim bỗng nhiên ấm áp lạ thường? Bỗng nhiên ngày đông ấm áp hơn, tuy chưa đủ nóng rực, nhưng loại nhiệt độ có khác một cái tên, gọi là tươi đẹp.
Có anh, cô biết, anh sẽ không bỏ cô lại một mình. Anh đi nơi nào, ở đâu cũng đem cô mang theo bên người.
Chính cô cũng không biết vì sao, nếu là để dễ tìm kiếm, cũng không nói không nên lời lý do, tìm không được chứng cớ gì. Thế nhưng, chính cô biết, trong tiềm thức có loại chắc chắc, sau đó, ở trong lúc lơ đãng, thốt ra.
Anh nhìn cô, con ngươi cô mang theo thần sắc phức tạp, lại bọc thật sâu bên trong đó sự mềm mại.
Anh ở trong đôi mắt của cô thấy được chính mình. Anh không biết, rốt cuộc mềm mại chính là cô hay là anh.
Anh nghe thấy thanh âm của mình khàn khàn mà cẩn thận, ẩn ẩn có chút run rẩy, “Tân Hoành, em nói đúng, anh sẽ không để em lại một mình. Tựa như người bất luận đi đâu cũng mang theo tim của mình vậy.”
Cô nghe xong, thân thể thoáng chốc run rẩy, nhìn trong ánh mắt anh, trong nháy mắt, cô triệt để lui xuống tất cả phòng bị, thậm chí là sắc bén.
Tựa như người bất luận đi đâu cũng mang theo tim của mình vậy, Dịch Tân, anh là muốn nói cho cô biết cái gì?
Có chút đau, ẩn ẩn xẹt ngang qua đáy lòng, không dấu vết nhưng lại rõ ràng.
Tân Hoành cười khẽ, “Anh là muốn nói cho em biết, em ở trong lòng anh giống như tim sao?”
Anh lại nhìn cô, thong thả mà trịnh trọng lắc đầu, “Không phải. Tâm của anh luôn ở chỗ của em.”
Thân thể đã sớm không thể nhúc nhích, lại càng không biết nên phản ứng như thế nào, cô ngơ ngẩn nhìn anh.
Trong lòng anh cứng lại, vẫn như cũ cười khẽ, “Kỳ thực, em vừa nói, anh cũng đã hiểu. Lại muốn hỏi lần nữa, là bởi vì anh đã không thể làm cho em tín nhiệm sao? Không quan hệ, anh cho em biết. Em muốn biết gì, hoặc là đã biết gì, hay là không xác định được, anh đều chính miệng nói cho em biết, dần dần anh lại từ từ đạt được sự tín nhiệm của em, có được không?”
Cô không có phản ứng, nhưng trong giọng nói của anh, những thứ ấy bị anh kiềm chế chậm rãi chuyển động sự đau lòng cùng với bất đắc dĩ, cô nghe đều hiểu được. Chỉ là cô. . .
Chỉ là, cô không thể phản ứng, hoặc có thể nói là không muốn phản ứng.
Cô biết, kỳ thực, cô hận anh không được, thế nhưng, cô nghĩ, cô cũng yêu anh không nổi.
Hai người tới cùng một chỗ, một hoàn cảnh, tiến thoái lưỡng nan, cô có thể làm cái gì?
Đột nhiên nghĩ đến cái kia suy nghĩ đột nhiên thay đổi —— trên cầu, trước có sói, sau có hổ, cô nên như thế nào với quá khứ?
Đáp án nói: Đã bất tỉnh.
Cô cho rằng cô đang do dự, kỳ thực, cô không biết, cô nhìn ánh mắt của anh đã sớm bán đứng cô. Không, có lẽ, trong ánh mắt của cô thực sự chỉ có do dự, thế nhưng đối với Dịch Tân như vậy – một người đàn ông cường thế mà nói, đã là vừa lòng.
Cô do dự, theo lúc ban đầu nhìn trong mắt của anh rõ ràng có ý hận như vậy, chuyển biến trong một cái chớp mắt thành ôn nhu. Theo lúc ban đầu khi nghe thấy anh nói chuyện, ánh mắt liền không nhịn được chán ghét, như là từng giây từng phút không thể chịu đựng, đến bây giờ, cô nhìn anh là do dự.
Đã là vừa lòng nhưng Dịch Tân lại không kiêng nể.
Anh dùng cánh tay cường tráng kéo Tân Hoành vào trong lòng mình, lại vội vàng cúi đầu hướng trán, mặt mày cô hôn lên.
Đến lúc cô kịp phản ứng, bắt đầu giãy giụa, thế nhưng chính cô cũng không biết, chống cự đã sớm không còn quyết tuyệt như trước nữa. Nhưng mấy cái, liền buông tha, mặc anh ôm hôn.
Anh nói, “Xin lỗi, tha thứ cho anh, chúng ta cùng nhau thật tốt, có được không?”
“Anh sẽ đối với em rất tốt, chỉ có một người là em thôi.”
Anh một bên hôn cô một bên nhẹ giọng nói.
Cô ở trong lòng anh, thân thể sớm đã vô lực, nước mắt lại lưu thành cuộn trào mãnh liệt.
Anh hôn lên.
Cô cũng không biết mình lúc này vì sao lại khóc, chẳng biết tại sao, cho nên không biết nên từ nơi nào để khống chế.
Anh ôm cô thật chặt, hôn cô, cùng cô thân thiết.