Dịch Tân lái xe trở về biệt thự, khóe môi còn mang theo một nụ cười thỏa mãn. Đêm qua Tân Hoành mị hoặc đến nỗi nói không nên lời, vô số lần làm anh suýt nữa không khống chế được.
Nhớ tới những chi tiết ấy, trong lòng nhịn không được mà cảm thấy như có một dòng nước ấm tràn đầy.
Có lẽ, anh bị cô dọa thật rồi.
Cô muốn uống cháo, anh liền hiện tại trở về nhà mang cháo về, chờ cô tỉnh lại là có thể uống được.
Nghĩ tới đây, tâm trạng khẽ lay động, bỗng nhiên có một tia khác thường, khóe môi mang ý cười, ánh mắt cứng đờ.
Anh cấp tốc đè xuống một phím trên điện thoại.
“Nguyên Thâm, cậu bây giờ lập tức đi bệnh viện, đợi ở ngoài phòng bệnh.”
Đầu kia lại nói, “Tân thiếu gia, đã tra được người lần thứ hai tung ra bưu kiện là ai.”
Dịch Tân nghe xong, tâm tình nãy giờ luôn luôn trầm ổn nhưng giờ lại nhịn không được hung hăng một chút, cũng không rõ vì sao, anh đột nhiên hạ phanh lại, đem xe dừng ở ven đường. Giọng nói trở nên lạnh lẽo, “Nói.”
“Điền Tĩnh.”
Sắc trời vẫn còn mờ tối, chiếc Bugatti uy nghiêm thoáng chốc gọn gàng quay đầu lại, như một mũi tên nằm trên dây cung được kéo căng, mới sáng sớm trên đường phố đã lóe lên ánh đèn xe.
Tân Hoành, em tốt nhất đừng để bị tôi bắt được!
Tân Hoành đến đó, Điền Tĩnh mặc áo khoác ngoài màu đen, sáng sớm đã đứng chời trong gió, trong tay cầm một cái giỏ đồ. Tân Hoành kêu tài xế xe taxi dừng ở trước mặt Điền Tĩnh, lúc này mới xuống xe.
Điền Tĩnh cấp tốc thanh toán tiền xe cho Tân Hoành. Lúc này mới nhìn về phía cô, cầm giỏ đồ đưa cho cô, “Những gì cậu cần đều ở trong giỏ đồ này.”
Tân Hoành gật đầu, giọng nói thành khẩn, “Cảm ơn.”
Đồ vật bên trong, chứng minh thư, hộ chiếu, giấy tờ, cô cần, bất quá đều là giả .
Điền Tĩnh hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn hỏi, “Tớ biết bây giờ nói những lời này đã quá muộn, chỉ là, tớ còn là muốn hỏi cậu một câu, cậu thực sự phải làm như vậy sao?”
Gió thổi lạnh. Tân Hoành cười, gật đầu. Không có bất kì lời nào dư thừa để nói, chỉ có kiên quyết.
Điền Tĩnh thấy bộ dáng lúc này của Tân Hoành, nhịn không được hai mắt chua xót khổ sở. Điền Tĩnh hung hăng chớp mắt, mới miễn cưỡng cười, lấy từ trong túi tiền ra một cái thẻ, đặt vào tay Tân Hoành, “Đây là tớ tặng con nuôi quà gặp mặt.”
Tân Hoành từ chối nhận, lắc đầu, “Yên tâm, bà ngoại cũng đã để lại cho tớ một ít tiền. Ở nước ngoài cũng sẽ không túng quẫn, có thể an tâm sinh hạ đứa nhỏ.”
Điền Tĩnh đột nhiên dùng một tay còn lại nắm tay cô, không cho cô từ chối, “Tân Hoành, nếu như cậu còn xem là Điền tỷ là bằng hữu thì hãy nhận đi. Cậu là một nữ nhân, lại còn mang theo đứa nhỏ, sau này còn phải dùng tiền nhiều mà, cứ cầm lấy. Vốn dĩ cũng là bởi vì cậu, Điền tỷ hôm nay mới có thể lấy số tiền này ra mang đến.”
Điền Tĩnh nói xong, viền mắt đã đỏ, hai mắt ướt sũng .
Tân Hoành thấy tình trạng đó, rốt cuộc không từ chối nữa, “Vậy thì tớ sẽ nhận, cảm ơn.”
Tân Hoành chủ động ôm Điền Tĩnh, lại nói nhỏ bên tai cô, “Điền tỷ, lần này, là nhờ có cậu.”
Điền Tĩnh trong lòng đau xót, cười khổ, “Tớ chỉ hi vọng, tớ làm vậy không phải là hại cậu.”
Tân Hoành cứng đờ.
Điền Tĩnh buông cô ra, cố gắng cười cười, “Vào đi, tớ sẽ không tiễn cậu. Cậu nhớ bảo trọng.”
Tân Hoành nhìn cô ấy, gật đầu. Sau đó, xoay người tiến vào phòng khách.
Điền Tĩnh nhìn bóng lưng Tân Hoành, khẽ thở dài.
Khuya ngày hôm trước, Tân Hoành đột nhiên gọi cho cô, nói có chuyện gấp cần cô giúp. Trong lòng Điền Tĩnh lập tức thì có dự cảm không lành, nhưng cũng không nghĩ rằng, Tân Hoành muốn cô giúp cô ấy tuyên bố có một người phụ nữ khác mang thai, thậm chí muốn ám chỉ cha của đứa bé kia là chồng Tân Hoành, Dịch Tân . Đồng thời, giúp cô trong thời gian ngắn nhất làm ra một bộ giấy chứng nhận, sau đó chờ tin tức của cô.
Điền Tĩnh trong lòng bất an, hỏi lại lần nữa cô ấy tại sao muốn làm như vậy, Tân Hoành lại khóc.
Quen biết hơn hai năm, theo như Điền Tĩnh biết, Tân Hoành chưa bao giờ lộ vẻ yếu đuối trước mặt người ngoài. Cho nên, Tân Hoành vừa khóc, đã triệt để thuyết phục được cô. Sau đó, Điền Tĩnh thậm chí không cần biết chuyện này sẽ liên lụy đến mình như thế nào liền đáp ứng Tân Hoành. Điều duy nhất Điền Tĩnh để ý đến là, Tân Hoành mang thai, lại rất thống khổ, cô ấy muốn rời đi.
Điền Tĩnh biết Tân Hoành thân phận đặc biệt, cho nên việc này, cô thậm chí không có nói với chồng của mình, chính là vì tránh làm cho Tân Hoành rơi vào tình thế nguy hiểm.
Điền Tĩnh nhìn một đường đi về phía trước thậm chí không chút do dự nào nhìn bóng lưng Tân Hoành, khẽ thở dài một cái.
Tân Hoành, tớ thực sự hi vọng lần này lựa chọn của cậu là đúng.
Tân Hoành hỏi thời gian chuyến bay xuất ngoại gần nhất, kết quả lại làm cô thất vọng.
Chính là nhanh nhất cũng phải nửa giờ sau mới có thể bắt đầu đăng ký thủ tục.
Trong lòng cô lo lắng, nhưng cũng không thể tránh được, chỉ có thể ở trong đại sảnh sân bay bất an chờ đợi. Tay cô không tự chủ được mà xoa bụng của mình.
Con yêu, mẹ sẽ nhanh chóng cùng con rời khỏi đây.
Ách. . . Con sẽ không phải là long phượng thai đi? Tân Hoành nghĩ đến liền bật cười, sau đó lại bỗng nhiên buồn.
Nếu như con thật là long phượng thai, vậy có phải là mẹ phải nỗ lực làm việc hơn nữa không? Ừ, mẹ cảm thấy khi nào máy bay đáp xuống là mẹ có thể tìm một công việc nào đó. . .
Đang nghĩ ngợi lung tung, phía sau lại đột nhiên vang lên âm thanh ôn hòa, trầm ổn, “Vị tiểu thư này, xin hỏi muốn giải quyết thủ tục lên máy bay đi châu Âu thì ở quầy nào?”
Tân Hoành giật mình, xoay người lại, nhìn thấy gương mặt của một cụ già, ánh mắt ôn hòa, mỉm cười nhìn cô.
Tân Hoành rất ít nhìn thấy cụ già nào dung mạo vẫn còn khôi ngô như vậy, trừ Dịch Lam. Thế nhưng Dịch Lam trên người nhiều hơn là một loại khí thế, mà trước mắt vị này, bản thân ngũ quan rất anh tuấn, lúc này tuy có nếp nhăn, đường nét vẫn rất tuấn tú. Bộ âu phục khoác lên người thế này, thật sự là nhiều người trẻ tuổi mặc bộ âu phục này cũng không đẹp được như thế.
Hơn nữa cụ nhìn Tân Hoành một cách hòa nhã, trong lòng Tân Hoành nhịn không được liền nảy sinh hảo cảm với cụ. Cô cười, nói, “Đi châu Âu còn phải chờ một chút.” Cô nói , giơ đồng hồ lên nhìn nhìn, rồi nói với cụ, “Hai mươi phút sau mới có thể làm thủ tục đi châu Âu, lúc này vẫn còn chưa mở cửa bán vé.”
Cụ nghe xong, nhìn nàng cảm kích cười, lại hỏi, “Cháu cũng đi châu Âu sao?”
Tân Hành cười gật đầu, “Đúng vậy.”
“Đi đến nơi nào?”
Tân Hoành cứng đờ. Đúng vậy, cô chỉ sốt ruột hỏi thời gian của chuyến bay gần nhất, thế nhưng không hỏi là đi đâu . . .
Lão nhân thấy cô như vậy, vội ngượng ngùng cười, nói, “Không có gì đâu, ta chỉ tùy tiện hỏi thế thôi.”
Đôi môi Tân Hoành khẽ nhếch, “Ông chờ một chút, cháu phải xem lại mới có thể trả lời ông được.”
Cô nói xong, mở bao ra, lấy tấm vé máy bay Điền Tĩnh đã mua cho cô ra rồi nhìn vào, sau đó trả lời, “A, Paris.”
Cô cúi đầu tập trung nhìn vào tấm vé máy bay nên không để ý thấy ánh mắt của lão nhân bỗng nhiên ngưng lại, nhìn cô một cách trìu mến, như là đột nhiên nhớ lại hồi ức nào đó. Ông lão cố gắng làm cho giọng nói không quá kích động, “Paris a. Thật hay. Cháu cũng đi đến Paris”
Tân Hoành ngẩng đầu, cười, “Ông đi một mình, không có mang theo đồ đạc gì sao?” Cô vừa nói , vừa nhìn xung quanh ông. Lão nhân này lại không có mang theo hành lí, làm có cô phần kinh ngạc.
“Ta. . .” Lão nhân cười gượng, “Chỉ là đột nhiên nghĩ nên đi Paris một chuyến.”
Tân Hoành suy nghĩ một chút, kịp phản ứng, “A, Ông có thân nhân ở Paris sao?”
“Đúng vậy. Cháu ngoại của ta đang ở Paris. Ta muốn đi tìm con bé.” Lão nhân chậm rãi nói, con ngươi vẫn chăm chú nhìn gương mặt Tân Hoành.
Tân Hoành gật đầu, tỏ vẻ hiểu.
Lão nhân lại hỏi, “Còn cháu? Cháu đi qua Paris chơi sao? Hiếm có cô gái nào đi chơi lại mang ít hành lí như cháu nha.”
Tân Hoành nghe xong, mới hốt hoảng nhớ ra hiện tại bây giờ bản thân mình chỉ mang theo duy nhất một cái bao. Người ở bên ngoài nhìn vào, một cô gái xuất ngoại nhưng chỉ mang duy nhất một cái túi, đúng thật có chút lạ lùng.
Không phải cô chỉ mang theo một cái túi, cô còn dẫn theo đứa nhỏ. . .
Cô mềm lòng, cười nói, “Đây đã là tất cả những vật dụng cần thiết của cháu rồi. Có muốn nhiều hơn cũng không được.”
Khi nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng, bản thân cô lại cảm thấy rất vui. Nhưng những cảm giác này cô lại không thể nói nên lời, lại cảm thấy có chút thê lương.
Sắc mặt của lão nhân có chút trầm xuống. Thế nhưng, chẳng mấy chốc lại như cũ. Ông vừa muốn nói gì đó, lại nghe chuông điện thoại di động trong túi vang lớn. Chân mày ông lập tức nhíu lại, thể hiện rõ sự không vui.
Tân Hoành thấy tình trạng đó, chỉ cười, nói, “Ông cứ tự nhiên.” Liền đi chỗ khác.
Lão nhân thấy vậy, sắc mặt càng trầm hơn. Vậy mà tiếng chuông vang mãi không chịu ngưng, ông có chút bực bội lấy ra. Thấy trên màn hình là “Cố Khanh” hai chữ, sắc mặt lúc này mới nguôi giận mà bắt điện thoại, nói, “Chuyện gì?”
“Ba à, đã tra được thông tin rồi.”
Lão nhân này, chính là ba của Cố Khanh, Cố Viễn Chi.
Cố Viễn Chi nghe xong lời này, liền nhìn về phía Tân Hoành. Thấy cô khẽ cúi đầu, ông nói khẽ vào điện thoại, “Chờ một chút.” Rồi đi đến trước mặt Tân Hoành, ôn hòa cười, nói, “Ta đi trước để tiếp điện thoại, nếu như cháu không chê, một lát trên đường, chúng ta cùng nhau làm bạn.”
Tân Hoành thấy vẻ mặt ấm áp của ông, cuống quít nói, “Vậy thì cháu phải làm thế nào? Ông đi nghe điện thoại, cháu ở đây chờ ông cùng làm thủ tục lên máy bay?”
Cố Viễn Chi gật gật đầu, lúc này mới bước nhanh. Lúc này, nét cười trên mặt bỗng nhiên không còn nữa, nói vào điện thoại, “Tình hình thế nào?”
Đầu kia hơi do dự, cuối cùng đáp, “Ba, Tân Hoành cô ấy. . . Không phải là con gái ruột của Tiểu Nghi.”
Lão nhân vốn dĩ khỏe mạnh, lúc này thân thể lại khẽ run lên. Trong nháy mắt, ông xoay người. Xa xa, nhìn thấy Tân Hoành ngồi trên ghế, bộ dáng hơi gục đầu xuống, thực sự cực kỳ giống người nọ trong lòng ông. Còn có dáng vẻ lơ đãng pha chút mơ hồ, sao có thể không phải?
Ông hít sâu một hơi, đi ra xa hơn, “Tin này có chính xác không?”
Lúc này, giọng nói ông đã trở nên lạnh lẽo.
“Đã tra xét bệnh viện Tiểu Nghi đã sinh sản, còn có người hầu năm đó của Tân gia. Khi đó Tiểu Nghi mang thai chưa đủ bảy tháng, bởi vì Hạ Noãn Tâm, Tân Hạo xảy ra xung đột lớn, đến nỗi quá kích động, bị tống bệnh viện lúc, đứa nhỏ đã không có. Tân Hoành, là Tân Hạo ôm đứa nhỏ khác thay thế. Cha mẹ của Tân Hoành hiện tại vẫn khỏe mạnh, là nông dân, bởi vì sợ nuôi không nổi, lúc này mới đem đứa nhỏ đưa cho Tân gia.”
Vừa dứt lời, một không gian yên tĩnh bao trùm.
Chỉ là, rõ ràng thân hình của ông sớm đã không còn run rẩy nữa, ngược lại trầm ổn đến mức đáng sợ. Con ngươi ông hơi híp lại, yên lặng không nói lời nào, cũng không để điện thoại xuống, ánh mắt không biết nhìn vào nơi đâu.
Người ở đầu kia lại như là sớm quen với tình huống như vậy, lúc này chỉ cung kính chờ.
Một lúc lâu, Cố Viễn Chi trầm giọng hỏi, “Vậy đứa nhỏ kia ở đâu? Con có biết không?”
Cố Viễn Chi cũng không có nói lời nào “Đứa nhỏ”, tức khắc quá rõ ràng, “Mẹ nàng biết, chúng ta đã tìm được nàng sinh tiền hảo hữu trầm nữ sĩ, nàng chính miệng chứng thực, mẹ từng nói với nàng quá, Tân Hành cũng không phải là Tiểu Nghi đích thân sinh ra.”
Trong nháy mắt, con ngươi ông chậm rãi nhắm lại.
Không phải sao? Thận Khanh, tại sao em lại không cho tôi niềm hi vọng ấy? Chẳng lẽ em thật sự hận tôi như vậy?
Năm đó, em sinh hạ Cố Khanh, Cố Nghi, tôi nhất thời tức giận nói với em, “Em đã có tôi lo cho em tất cả, em còn muốn đi đâu?”
Em trước giờ thông minh sáng suốt, sao có thể không hiểu, người tôi muốn giữ lại, thật ra là em?
Là em thực sự không hiểu ra, vẫn dùng trái tim sắt đá đối xử với tôi. Cuối cùng chỉ để lại Cố Khanh, “Ngươi ta hảo tụ hảo tán, tôi để lại cho anh một đứa nhỏ, sau này hai ta không thiếu nợ nhau.”
Ha ha. Thứ tôi muốn đâu phải là đứa nhỏ! Tôi nhiều năm như vậy yêu thương nó, cũng là bởi vì nó là con của em.
Tại sao em lại không chịu hiểu ra? Tôi một mực chờ em nhiều năm như vậy, nhưng em sắp chết cũng không chịu gặp tôi.
Tân Hoành. . . Cô gái này và em thật sự rất giống nhau. Nhìn thoáng qua, tôi thậm chí còn cho rằng đó chính là em, là em đến tìm ta .
Nghĩ tới đây, ông đã quyết định xong. Con ngươi sắc bén đột nhiên mở ra, “Ta hiện tại muốn đi Paris, đến lúc đó con đem tư liệu cho ta.”
“Ba à, Tân Hoành không phải. . .”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!