Mùa đông tới, hàng cây bên đường chỉ còn lại thân cây cùng chạc cây khô, rét lạnh đến hiu quanh. Tân Hoành còn nhớ rõ nhiều năm trước kia, lá cây khô rơi đầy trên đất, về sau bị nhân viên vệ sinh tới quét đi, dấu hiệu này đã bị sự phồn vinh làm cho biến mất rồi. Thành phố B đã bước vào mùa đông, tuy nhiên ánh mặt trời vẫn chói chang như cũ, nhưng nhiệt độ lại thấp, lạnh như bang, lại có gió thổi, cơ thể lại càng lạnh từ trong ra ngoài. Tân Hoành vẫn thích ở trong phòng ấm áp, nhìn bên ngoài gió thổi rét lạnh. Cô nằm ở trên giường bệnh, nhìn qua cửa sổ, nhìn gió đang thổi vào một cái lá cây khô muốn ngừng mà không ngừng lại được, cô nghĩ, cô vẫn lại thích lửa cháy (ở đây nói cháy nhà hàng xóm nhưng như thế có phải là biến thái không, để lửa đi ==~~), chỉ vì, lửa kia có cháy có hủy diệt cũng không quan hệ đến cô. . . Giống như, cô đã từng vô số lần ảo tưởng có một ngày, có ai đó có thể bắn vào đầu Hạ Tiểu Đông, mà cô, đang đứng ở một bên nhìn, thấy một màn chó cắn chó. Cô nghĩ, người nổ súng kia tốt nhất nên là bạn của Hạ Tiểu Đông chó má, vậy mới có thể ấm lòng, có thể là Tân Giác, có thể là Tân Họa, tuy nhiên lại không có khả năng. . . Nhưng, cô không thể nghĩ đến người kia lại là Dịch Tân, cũng không hy vọng là Dịch Tân. . . Thậm chí sợ hãi nếu đó là Dịch Tân. Tay sờ lên vải băng trên người, cổ và thắt lung không đau nữa rồi. Kỳ thật bậy giờ nhớ lại,lúc ban đầu, bị dao đâm vào chảy máu khi đó cũng không đau như thế, thật không hiểu khi đó cô kêu đau cái gì. . . Có đau cũng không bằng Dịch Tân, trúng đạn. . . Cũng không biết có thương tổn đến gân cốt không. Thậm chí, cô vô dụng như thế, khiến anh bị thương, vẫn còn lái xe đến bệnh viện. Dọc đường, cánh tay anh chắc rất đau a. . . Tay che lại mắt, nhất thời trong lòng bàn tay ẩm ướt. Cô thật sự vô dụng, không thể bảo vệ chính mình, lại không thể bảo vệ anh! Cửa phòng bị đẩy ra, có âm thanh bánh xe giường đẩy, Tân Hoành vội vàng lau nước mắt, vội vàng xuống giường để hỗ trợ. Dịch Tân nằm ở trên giường bệnh, thấy cô lại gần, lập tức nhíu mày, lạnh lung nói, “Còn xuống làm gì? Thắt lung không đau sao?”
Phong Dương mặc áo bác sĩ trắng đứng ở bên cạnh, lúc này nhìn qua trái lại bớt chút bất cần đời bình thường, hớn thêm vài phần hương vị nhân sĩ chuyên nghiệp, nhìn Tân Hoành nói, “Đạn đã được lấy ra, chị yên tâm, Dịch Tân tự mình biết chừng mực. Kể cả lúc lấy đầu đạn, không có gây tê, anh ấy lại vẫn mạnh mẽ chịu đựng, chị hãy chăm sóc anh ấy thật tốt. . . Thôi, hai người hãy tự chăm sóc nhau đi, coi như là đồng cam cộng khổ.”
Tân Hoành vội vàng gật đầu, chân thành nói, “Cảm ơn em!”
Phong Dương cười, liền đi ra ngoài. Tân Hoành nhìn cánh tay trái của Dịch Tân, bên trên quấn băng vải rất dày, sắc mặt của anh cũng hơi xanh, nghĩ chắc là do mất máu quá nhiều, nhẹ giọng hỏi, “Rất đau sao?”, đôi mắt cô thâm sâu, mơ hồ rung động nhất định là vì đau lòng, đến ngay cả giọng nói của cô, bên trong giống như cũng có chút đau đớn. Dịch Tân nhìn, chỉ cảm thấy đáy lòng có tình ý tràn vào, nháy mắt đánh mất đi cứng rắn mà anh vốn có, nhưng trên mặt vẫn lãnh lạnh nhạt đạm như cũ, cũng không nói lời an ủi cô. Thấy cô lại vẫn giống như một đứa trẻ vô tội đứng ở trước giường bệnh anh, nhìn cô, như là đã làm sai chuyện gì, trong mắt giống như có chút cầu xin, anh hơi nhấc người, để ra một chỗ trống, nhìn cô nói, “Lên đây.”
Tân Hoành nhìn chỗ trống, hơi do dự, nhưng vẫn thuận theo đến nằm bên cạnh anh. Vừa lên giường, liền bị anh dùng tay phải mạnh mẽ kéo cô vào trong lòng, hai người nằm sát không một khe hở, không tách rời. Sức lực của anh rất lớn, thậm chí cô cảm thấy hơi đau. Trong lòng cô lại lo lắng anh dùng lực mà ảnh hưởng đến tay trái đang đau của anh, muốn để cho anh thả lỏng một chút, lại sợ bản thân chọc giận anh, ngược lại anh càng dùng sức, nhất thời chỉ có thể cứng ngắc dựa vào lòng anh, không biết nên làm thế nào. Anh nhìn cô buồn rầu mà khẽ nhíu mày, nhìn biểu tình mâu thuẫn khó xử lấy lòng của cô, nhịn không được liền bật cười, cuối cùng thả lỏng một chút, “Ngoan, nói cho anh biết, vừa nãy có phải rất lo lắng cho anh?”
Hơi thở của anh cực gần thổi vào vành tai cô, khiến cô không được tự nhiên; giọng điệu của anh thậm chí còn có chút chế nhạo, ngược lại khiến cô có chút xấu hổ, không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ ở trong lòng anh nhẹ nhàng gật đầu.
“Tại sao lại lo lắng cho anh? Anh tàn phế, bị cảnh sát bắt đi, không phải em có thể thoát khỏi anh sao, thoát khỏi anh, không phải em đã muốn từ rất lâu rồi sao?”
Giọng điệu của anh đột nhiên trở lên nguội lạnh, Tân Hoành nghe xong không biết trong lòng có cảm giác gì, hơi đắng lòng, lại khó mở miệng. Sự trầm mặc của cô chọc giận anh, anh dùng tay trái vừa mới phẫu thuật xong mạnh mẽ nâng cằm cô, buộc cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, “Nói!”