Lọc Truyện

Mỹ Nhân Áp Chế Tổng Tài Hung Tàn

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Cô nói xong, nhìn anh, lời của cô, chỉ có thể nói đến đây. Anh lại hiểu rõ, ánh mắt nhìn cô, nhàn nhạt cười, “Cho nên, rõ ràng, Dịch Tân anh cũng không phải. .”

Đến lúc này, cô cũng đã thản nhiên, cười nhìn anh, thẳng thắn thành khẩn, “Nhưng, ngay từ đầu, em thật sự rất thất vọng. Dịch Tân so với Tân Hạo, với Trầm Ngôn. Có lẽ tại trong mắt người khác, bọn họ mỗi người đều kém quá nhiều, bản tính, thủ đoạn, thậm chí địa vị, đối em mà nói, đều là một dạng, không có cái gì khác nhau. Các anh đều rất chói mắt, xung quanh đều hấp dẫn vô số mỹ nữ Như Vân, sau đó đem hào quang vây chặt các anh. Mà em, nếu muốn đạt được hào quang kia, em nhất định phải từng bước một chen vào đám người đó, đem những người khác đẩy ra, tranh đoạt anh.”

“Đúng là, tình yêu, chỉ là hai người trả giá và báo đáp, sao lại nhất định phải liên lụy tới người khác, như vậy, hao tâm tổn lực, tình yêu, còn có thể trọn vẹn sao?”

Cô nói tới đây, ánh mắt lại ảm đạm, “Hiện tại nhớ lại, em từ đó trở đi, liền cho chúng ta như giả thiết bi kịch hôn nhân, thế cho nên em đối với anh tất cả thái độ cùng hành động, đều là có một loại tiêu cực, lấy một loại…” Cô hơi chút dừng một chút, “Vì em sợ cũng có kết cục như vậy”

Ánh mắt của anh dừng lại trên mặt của cô, tướng mạo của anh vốn tuấn tú, tùy ý nhìn, một ánh mắt có thể có vô số loại ám chỉ, nhưng lúc này, trong ánh mắt anh, không có bất luận ý nghĩa gì, đó cũng không phải trống rỗng, mà là một loại có một sự vô ý nghĩa.

Trên mặt của cô dần dần dâng lên sự đau đớn, “Em cho rằng, đối với anh, em có thể vẫn thấy một loại ‘đây là may mắn của em, không phải là số mệnh’, cho đến khi chúng ta kết hôn. Nhưng mãi đến khi em phát hiện chính mình mang thai, lúc đó, em mừng rỡ như điên, không, không thể nói như vậy. Năm em hai mươi tuổi triệt để rời khỏi Tân gia, em cho rằng tương lai hiện ra ở trước mặt em chính là tự do, em mừng rỡ như điên, mà khi biết được em có đứa bé, trong lòng em so với mừng rỡ như điên càng chờ mong, càng khát khao tình cảm. Lúc đó em mới biết được, đối với anh, em thật sự không giống như biểu hiện ra ngoài không sao cả. Sau đó, em không dám đối với anh có chờ mong; nhưng, đứa bé lại làm cho em hi vọng, bởi vì, em cho rằng, có đứa bé, giả thiết bi kịch hôn nhân có thể bị phủ định, có lẽ, em có thể không bị thảm hại như vậy”

“Nhưng không có đứa bé, giả thiết liền thay đổi, thời gian dần trôi đi ngày đó cũng dần tới.”

Vậy nên từ lúc đó cô đem mình bao bọc lại, tránh xa anh. Cho nên, cô không nhìn thấy, anh đối với cô không như vậy.

 

Mọi người đều nói, Dịch thiếu của Dịch gia chính là rồng lạc trong loài người, mọi việc có thành hay không đều do anh quyết định có muốn hay không. Cô đã sớm biết những việc này, mà cô, trước khi cưới, cũng đã theo bản năng mà tiếp nhận. Khi đó cô nghĩ, nếu cô có thể lựa chọn, cô dĩ nhiên là không muốn chọn anh, nhưng cô không thể lựa chọn?

Theo hắn đi. Cô theo một loại bản năng, tự ti đối mặt với anh. Nhưng, nếu cẩn thận nhớ lại thì từ sau khi kết hôn với cô, cô bị vứt bỏ hay cô đơn đều không có. Trừ một lần, cô không gặp một người phụ nữ nào làm cho cô không vui. Dịch Tân luôn cho cô đủ sự tôn trọng, mỗi buổi tối, trừ khi anh ra ngoài, anh luôn sống theo một quy tắc, đúng 11 giờ về đến nhà, cùng cô ngủ. Từ đó, bên ngoài cũng không có tin đồn gì về anh có người phụ nữ khác bên ngoài. Nhưng, anh không phải là một người đàn ông bình thường, trong khái niệm của anh chỉ có đúng giờ, anh là người đàn ông như vậy, là lãnh đạo của cả một gia tộc. Phong Dương từng nửa đùa nửa thật nói với cô, “Tân Hoành là sự nghiệp lâu dài nhất của Dịch Tân, hắn luôn coi mọi việc lien quan đến em là quan trọng nhất, không muốn xuất hiện một chút biến cố nào, mỗi ngày, đều toàn tâm vì Tân Hoành hoàn thành sự nghiệp này.”

Mà khi đó cô, vội vàng bao kín chính mình, cô từ từ nhắm hai mắt, cho nên không nhìn thấy hành động nhỏ của anh. Cô ngẩng đầu, nhìn anh cười nhạt, “Chiếu cố Tân Hoành như vậy, rất khó đi?”

Tân Hoành đối với quan tâm của anh lại vô hình dựng lên tường đồng vách sắt, để cho anh một lần lại một lần hung hăng đụng vào. Ngón tay hắn bỗng nhiên dừng lười biếng gõ bàn, thâm sâu nhìn cô, khóe môi nhếch lên vui vẻ, “Ừhm, là rất khó.”

“Vì sao lại không buông tay a? Cho em ra ánh mặt trời tự sinh tự diệt?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT