Tầng dưới cùng ngăn kéo đầu giường, có một tờ báo cáo xét nghiệm của bệnh viện, bị cô nhét vào sâu bên dưới. Cô chẳng qua chỉ đặt ở đó, biết ở nơi đó có tờ giấy như vậy, lại không có muốn xem qua. Cũng nhớ rất rõ ràng, cô vừa nhìn tờ giấy kia, là thời điểm chuẩn đoán chính xác cô có thai, cảm xúc trong lòng rất mãnh liệt, đó là vui mừng, mong đợi, mơ ước đan vào nhau mạnh mẽ, vui mừng khiến thân thể cô hơi phát run.
Thật ra thì khi đó cô mới cưới anh cũng không lâu, cô cũng không quá mức quen thuộc anh. Chỉ là ở đáy lòng cô cũng đã cướng ép bản thân đón nhận người chồng thật sự này, dù sao tấm ảnh ở trên giấy đăng ký kết hôn kia, cũng là hai người cô và anh.
Từ nhỏ, cô đã không có nhiều tình thân, vào đúng lúc hai mươi tuổi rối loạn đó, đối với hôn nhân thuộc về mình hoàn toàn bị Tân gia đặc biệt để ý. Hơn nữa, người đàn ông đó, trong thời gian cô khó khăn nhất đã mang cô đến cuộc đời của anh, đối với anh, cô vẫn còn ôm ảo tưởng.
Không yêu không có quan hệ, chỉ là ở đáy lòng lặng lẽ quyết định tiến hành thật tốt một đoạn quan hệ mới. Cho đến khi niềm vui mừng mãnh liệt kia từng chút một bị xé nát, tầng dưới cùng, ở sâu bên dưới, tờ giấy kia lẳng lặng nằm ở đó.
Cô đưa tay cầm lên, nhìn chữ “dương tính”, lại không cảm nhận được mừng rỡ mãnh liệt như năm ấy, còn sót lại chẳng qua là năm đó, khi cô lúng túng chờ anh ba ngày, khó chịu cùng tuyệt vọng. Phần tuyệt vọng kia, hoàn toàn xé nát ước mơ của cô đối với anh, đối với giấc mộng hôn nhân gia đình.
Có tiếng bước chân từ từ đến gần, cô vội vàng đem báo cáo bỏ lại vào ngăn kéo. Đứng dậy, quay đầu lại, người đàn ông kia đứng ở cửa, lễ phục màu đen tinh khiết, rất hợp với anh. Ánh mắt của anh quét qua trên người cô, hơi nhíu mày, “Tại sao không thay quần áo?”
Cô nhìn bộ lễ phục màu xanh ngọc trên giường, rồi nhìn về phía anh, thử dò xét,”Tối nay có nhiều người không?”
Cô còn chưa xác định, không xác định anh lại thật sự muốn cô xuất hiện ở trước mặt mọi người, không xác định hành động này rốt cuộc có ý nghĩa gì. Anh cũng chậm rãi đi tới trước mặt cô, đưa tay, ngón tay liền chạm đến da thịt mềm mại tinh tế trên mặt cô, ánh mắt của anh dịu dàng cực hạn, nhưng lời nói ra lại rất cường thế, “Muốn tự mình thay hay là muốn anh thay giúp?”
Anh, thậm chí còn không trả lời cô. Cô hiểu ý tứ của anh, miễn cưỡng cười một tiếng, “Anh đi xuống trước đi, em lập tức xuống.”
Anh cúi đầu, hôn lên trán cô, nói khẽ, “Ngoan.”
Anh ra ngoài, để mình cô ở lại phòng, cô cầm lễ phục trên giường lên, hơi bất đắc dĩ thở dài. Quan hệ giữa cô và anh, cô hoàn toàn là nhân vật bị động, không thể tự chủ còn chưa tính, hết lần này tới lần khác, cô còn không rõ ý nghĩ của anh.
Hai năm, có thể duy trì được hai năm, đã ngoài dự liệu của cô, khi đó, cô thật sự cho rằng cuộc hôn nhân này không kéo dài được, không nghĩ tới bây giờ, cô vẫn không thấy được đoạn cuối.
Khi nào là cuối, cô không được làm chủ. Có lẽ là ngày mai, có lẽ là thật lâu sau này, chỉ là bây giờ cô còn chưa biết thôi. Cô cũng đã từng thử làm chủ, chỉ là hậu quả rất thảm thiết, cô sẽ không, sẽ không làm bừa. Cũng không dám làm bừa, cũng chỉ có thể làm xong bổn phận của mình.
Lúc cô xuống lầu, Dịch Tân đang chờ ở trong phòng lớn, nghe được cước bộ của cô, anh quay đầu lại, trong nháy mắt, con ngươi thâm sâu. Cô bị anh nhìn thế hơi ngượng ngùng, cúi đầu, nhìn bộ lễ phục trên người này, xác định lần nữa xem có gì không ổn không, đồng thơi nhìn anh, “Sao vậy? Không hợp với em?”
Trong lòng cô thật ra có chút lo lắng, mặc dù cô từ lúc rất nhỏ đã bắt đầu theo mẹ đi dạ tiệc, thế nhưng đó là chuyện cực kỳ lâu trước kia. Về sau, nhà họ Tân mặc dù không thiếu trường hợp như vậy, nhưng cô cũng chưa từng tham dự qua, vì vậy, tất cả mọi người chỉ biết nhà họ Tân có một Tân Giác, chưa bao giờ biết, còn có Tân Hoành. Về sau lại. . . . . Cô bị người đàn ông này cất giữ, có thể ra khỏi cửa, chỉ có công việc, một thân chính trang. Bởi vì xa lạ, nên có hơi lo lắng.
“Ừ, thật sự không hợp.” Đôi mắt sâu của người đàn ông kia ngừng ở trên người cô, hơi trầm ngâm, lại chậm rãi đi tới trước người cô, ánh mắt càn rỡ do dự ở trên người cô.
Cô mặc một bộ váy đuôi cá màu xanh ngọc, cắt xén vừa thân, cùng đường cong xinh đẹp của cô hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, Dịch Tân nhìn, chỉ cảm thấy cô như một mỹ nhân ngư từ ngoài biển sâu, chỉ là, anh cũng không muốn cho cô biết.
Tay của anh ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, lặp lại một lần, “Thật sự không hợp.”
Vừa nói vừa kéo cô ra ngoài.
Trên đầu Tân Hoành đầy vạch đen, cô cũng không phải ngu ngốc, trong lòng oán thầm, như vậy mà không hợp, ánh mắt anh như vậy. . . . . Muốn thôi mà không được. . . . Làm cái gì? Tân Hoành vẫn luôn biết, Dịch Tân có địa vị hết sức quan trọng, nếu không, năm đó cũng không thể cứu cô từ vây bắt của nhà họ Thẩm.
Chẳng qua là khi tận mắt chứng kiến ảnh hưởng của anh trong lúc xã giao, cô không nhịn được mà líu lưỡi không nói nên lời.
Thật ra thì, mặc kệ xuất thân của cô, chuyện hôm nay làm cũng thế, trường hợp như vậy cô cũng thấy không ít, chỉ là tin tức Dịch Tân trên sân khấu, khiến cô kinh ngạc.
Lúc bọn họ đến, trong phòng tiệc đã tụ hội đầy người, có người từ xa xa nhìn về phía Dịch Tân, khẽ gọi một tiếng “Tân thiếu”, nhất thời, hai người bọn họ trở thành tiêu điểm, sau đó, dàn nhạc liền đệm nhạc, tiếng nhạc vui mừng, cứ như tiệc sinh nhật hôm này làm cho Dịch Tân vậy.
Phong Dương mang theo Tang Nhuế tới, vỗ vào vai Dịch Tân, “Em chỉ thông báo tượng trưng với anh một tiếng, anh lại làm thật, chạy tới giành danh tiếng với em.”
Nói là như vậy, nhưng trên mặt Phong Dương vẫn mang theo nụ cười. Phong Dương cũng là một người đàn ông anh tuấn, chỉ là nét anh tuấn của anh không giống với Dịch Tân thoạt nhìn dịu dàng tuấn dật, mà là hào phóng không câu nệ tiểu tiết khí phách.
Phong Dương vừa nói anh mắt lại khoa trương mà nhìn Tân Hoành, đang muốn bày tỏ khen ngợi một câu, lại nhìn thấy ánh mắt không thân thiện của người đàn ông bên cạnh cô, vì vậy muốn bật thốt lên “hot” như lửa bị buộc nói thành “Vinh dự cho em! Chị dâu có thể tới thật là vinh dự!”