Sau đó, cô bước nhanh vệ phía con gái mình.
Hoắc Kỳ Ngang đứng sững sờ dưới ánh mặt trời, cảm giác vừa hối hận vừa tự trách vây lấy anh, hóa ra là anh đẩy cô ra xa mình sao?
Nếu không say, anh sẽ không nhằm Lý Tú Viên là cô, sẽ không ôm cô ấy mà để cô bắt gặp.
Nếu lúc ấy Lý Tú Viên đang mặc áo hai dây giống như cô ta nói, thì Kỷ An Tâm sẽ hiểu lầm đến mức nào chứ?
Chắc chắn là nghĩ anh và Lý Tú Viên đã làm gì đó.
Không, từ đầu đến cuối, anh chỉ có cô là người phụ nữ duy nhất, năm năm qua anh chưa từng để ý tới một người phụ nữ khác, chỉ có cô.
Cô luôn là người duy nhất.
“Cậu, chúng ta về đi.” Tiểu Huy đi tới, nắm lấy tay anh: “Cậu ơi, sao cậu lại đờ người ra vậy?”
Hoắc Kỳ Ngang bị giọng nói của cháu trai làm cho kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, anh hít một hơi và nói với Tiểu Huy: “Đi, cậu đưa cháu về.”
Tiểu Huy vẫn muốn chơi với anh nữa! Nghe giọng điệu của anh ta, cậu bé hỏi: “Cậu ơi, cậu còn phải đi làm ạ?”
“Không, cậu phải đi tìm một người.” Đôi mắt của Hoắc Kỳ Ngang hiện lên vẻ kiên quyết và khẩn trương.
Anh phải đi giải thích với Kỷ An Tâm về chuyện này, dù là đã 5 năm rồi, anh cũng không muốn cô cảm thấy rằng anh đã phản bội cô.
Hoắc Kỳ Ngang có cả buổi chiều, đưa Tiểu Huy về nhà xong cũng mới 4 giờ 30 phút, anh lái xe ra ngoài một mình, anh biết địa chỉ hiện tại của Kỷ An Tâm nhưng anh không bao giờ dám làm phiền.
Hôm nay, anh nhất định phải tìm gặp trực tiếp cô, cho dù cô có ghét anh thế nào, anh cũng phải cho cô biết chuyện này.
Kỷ An Tâm đưa con gái đi dạo một vòng siêu thị rồi trở về nhà, đã hơn sáu giờ, Kỷ An Tâm vui vẻ dắt con gái vào thang máy.
Cô bé Kỷ Hiểu Hiễều ôm con búp bê yêu quý của mình, nhảy chân sáo tung tăng, Kỷ An Tâm nhìn con gái mình hạnh phúc, cô cũng rất vui.
Khi hai người ra khỏi thang máy, Kỷ An Tâm đi đến mở khóa, nhưng lúc này, cô nhìn thấy một người đàn ông đứng ở cửa sổ thông gió bên cạnh hành lang, cô lập tức thắt tim lại, nghĩ đó là người xấu.
Lúc này, nghe thấy tiếng bọn họ ra khỏi thang máy, người đàn ông quay người lại.
Kỷ An Tâm vừa rồi chỉ hơi sợ, nhưng bây giờ cô đã sợ hãi rồi.
Sao lại là anh? Tại sao anh lại cố chấp như vậy?
“Là chú đẹp trai này!” Cô bé Kỷ Hiểu Hiểu lập tức kêu lên vui mừng.
Hoắc Kỳ Ngang mỉm cười với cô bé: “Xin chào.”
Kỷ An Tâm ngay lập tức giấu con gái sau lưng, hỏi anh như cảnh cáo: “Anh định làm gì?”
“Không có gì, anh chỉ đến để nói với em một vài điều.” Đôi mắt của Hoắc Kỳ Ngang đầy vẻ áy náy, anh cảm thấy có lỗi với cô.
“Tôi không có gì để nói với anh hết.” Kỷ An Tâm lùi lại một bước, lộ vẻ đề phòng.
“Có trẻ nhỏ ở đây, chúng ta đừng cãi nhau được không? Có chuyện gì thì bình tĩnh nói chuyện.” Hoắc Kỳ Ngang nói.
“Anh không chuyên tâm mà làm cái chức phó tổng thống của anh đi, tại sao luôn ám lấy tôi? Tôi đã nói rõ với anh rồi, tôi không có hứng thú gì với những chuyện trong quá khứ của anh.” Kỷ An Tâm nhướng mày, tỏ rõ thái độ.
“Cho anh mười phút, hết mười phút anh sẽ đi ngay.” Hoắc Kỳ Ngang trầm giọng nói.
Đúng lúc này, có một đôi vợ chồng hàng xóm bước ra, nhìn bọn họ với vẻ kỳ quái.
Hoắc Kỳ Ngang nhìn Kỷ An Tâm với vẻ khẩn cầu, mong cô sẽ mời anh vào.
Kỷ An Tâm không hiểu sao lại thấy mềm lòng, cô nghiến răng nghiền lợi, giờ nếu đã không thể đuổi anh ta đi, thì phải xem xem anh ta sẽ nói gì!
Hơn nữa con gái cũng đứng bên cạnh, cô không muốn tranh cãi gì trước mặt con bé.
“Được rồi, 10 phút.” Kỷ An Tâm nói xong liền xoay người mở cửa, sau khi đưa con gái vào, cô ngồi xuống nói: “Hiểu Hiểu, con về phòng chơi trước được không? Mami có chuyện cần giải quyết. “
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!