Chương 3828
Nói đến đây, duois tình thế cấp bách, cô ta “Phich”một tiếng quỳ rạp xuống đất.
“Thưa ngài, cầu xin ngài hãy giúp tôi, tôi chỉ muốn rời khỏi chỗ này, tôi chỉ muốn rời xa người chồng tàn bạo của tôi, tôi chỉ muốn bảo vệ bản thân mình và con của tôi!”
Ông Hồng không ngờ được rằng bây giờ tai vạ đã đến nơi rồi mà Weilia vẫn có thể nghĩ được đến vậy: “Muốn tôi giúp cô, cũng không phải là không được.”
“Thật không ạ?”
“Nếu không, cô cảm thấy cô còn có con đường nào khác có thể chọn nữa hay sao?”
Sau mười mấy phút, ông Hồng nhàn nhã mở cửa phòng làm việc của Weilia ra, rất bình tĩnh đi ra khỏi phòng làm việc.
Nhưng chốc lát, điện thoại của ông ta đã reo lên, ông Hồng vừa cúi đầu nhìn, trên màn hình chỉ có một chữ Z đang nhấp nháy.
Ngay lập tức vẻ mặt của ông ta đã trở nên hết sức nghiêm túc, lấm lét nhìn trái nhìn phải, sau khi tìm một cái xó xinh hẻo lánh yên tĩnh, ông Hồng mới cung kính nghe điện thoại.
“Đã tìm được người chưa?”
Ông hồng cúi đầu, mặc dù chỉ là đối với điện thoại song thái độ của ông ta lại có vẻ rất cung kính.
“Chúng tôi tìm trong một tuần, ở nước Thiên Hoàng đã tìm được manh mối của huy chương, đồng thời cũng tìm được người mà ngài muốn tìm”
Đầu dây điện thoại bên kia, giọng nói từ trước đến nay luôn vững vàng đột nhiên có một chút phập phồng: “Nhớ kỹ, chắc chẩn phải không tiếng động đưa người về, cần phải đảm bảo an toàn”
“Vâng, thưa ngà Sau khi đi ra từ phòng làm việc của Weilia, áp suất quanh người Quan Triều Viễn gần như đã giảm xuống mức thấp nhất.
Lúc này cũng chỉ có một mình Tô Duy Nam dám đến gần anh trong phạm vi hai mét Hầu như tất cả người đi ngang qua đứng bên cạnh anh, đều bị hơi thở lạnh lùng như băng này của anh dọa cho sợ hãi, từng người đều lùi lại chỉ sợ chạy không kịp.
Đi ra khỏi tòa nhà bệnh viện, mãi đến bãi đỗ xe, Quan Triều Viễn vẫn luôn im lặng, chẳng hề nói một câu.
Tô Duy Nam vẫn luôn theo sát phía sau anh, anh ấy có thể nhìn ra cổ tay cứng còng để xuôi bên người của anh.
Lúc này, sự tức giận của người đàn ông này rõ ràng đã đạt đến đỉnh điểm, hơn nữa bất cứ lúc nào, ở bất cứ chỗ nào cũng có thể bùng nổ.
Nhìn thấy Quan Triều Viễn lên xe khởi động ô tô, Tô Duy Nam đi thẳng đến giữ tay lái lại: “Gậu muốn đi đâu?”
Hai tay của Quan Triều Viễn vẫn nắm chặt lấy tay lái, gương mặt tuấn tú kia đang hết sức nặng nề, trong đôi mắt giống như đã chết lặng đi Thật sự Tô Duy Nam lo lắng sẽ xảy ra chuyện, nếu anh ta xảy ra chuyện gì, mình làm sao ăn nói với em gái đây?
“Loại chuyện như tìm đến cái chết tôi sẽ không làm đâu.”
Quan Triều Viễn bình tĩnh mở miệng, anh đã dùng hết sức lực kìm nén lại tâm trạng của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!