Chương 3859
Khúc Thương Ly cũng không hỏi thêm nhiều, chỉ là nhanh chóng nói rằng: “Một tuần trước đó, chiếc huy chương đã bị mất tích rồi”
“Lời này của anh là có ý gì vậy?”
Bốn chữ “huy chương mất tích”rất nhanh đã thu hút sự chú ý của Quan Triều Viễn.
“Cái huy hiệu ban đầu anh đưa ra để đổi vòng tay Ngọc Huyết kia, vốn là đồ vật thuộc về nhà họ Tô”
Quan Triều Viễn còn chưa nói xong, nhưng trong đầu anh đã nghĩ rất nhanh.
“Tôi chỉ biết đăng sau huy chương đó có liên quan đến một bí mật vô cùng to lớn, còn /ê bí mật đó là gì? Đối với nhà họ Tô mà nói là chuyện tốt hay chuyện xấu, tất cả những thứ này tôi đều không được biết”
“Tại sao lại nói với tôi những thứ này?”
“Bởi vì tôi có một dự cảm không tốt rằng, chiếc huy chương này rất có khả năng đã đem đến cho hai anh em nhà họ Tô một tai nạn cực lớn”
Lời vừa nói đến đấy, Khúc Thương Ly bỗng thở phào một hơi “Có điều cậu chủ Quan có bản lĩnh đến như vậy, có lẽ rất nhanh là có thể điều tra rõ ràng bí mật liên quan đến chiếc huy chương này rồi.
Đương nhiên nếu hai anh em bon ho không xảy ra chuyện gì thì là tốt nhất, nhưng tôi vẫn từ tận đáy lòng muốn khuyên anh một cât nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, thì chắc chắn là không thoát khỏi sự liên quan đến chiếc huy chương này”
Sau khi nói ra hết những lời muốn nói, Khúc Thương Ly lập tức ngắt điện thoại đi.
Anh ta quay người lại, đưa điện thoại trong tay cho Tống Chỉ Manh.
Tống Chỉ Manh nhíu lông mày, vô cùng không vui mà nhìn chằm chặp anh ta: “Tôi đã sớm nói với anh rồi, cơ thể của tôi vân luôn rất khỏe mạnh, tại sao cứ cách một đoạn thời gian là anh lại lôi tôi đến bệnh viện này kiểm tra vậy? Tôi rất không thích bệnh viện, lẽ nào anh không biết sao?”
Ánh mắt Khúc Thương Ly lóe lên: “Tôi chỉ là sợ lần tai nạn xe trước để lại cho cô hậu di chứng gì đó thôi, nếu không kiếm tra rõ ràng, lỡ đâu sau này cô mượn cơ hội này làm cái cớ rồi ÿ lại mà “làm tôi thì phải làm sao?”
“Tôi…”
Tống Chỉ Manh trực tiếp bị câu nói của anh ta chặn họng, tức đến mức thở không nổi nữa.
Hai tay cô ta bắt chéo trước ngực, trên mặt cười một nụ cười lạnh khinh miệt: “Ha ha, ỷ lại anh? Khúc Thương Ly tôi phải nói cho anh biết mới được, người theo đuổi bà đây xếp hàng từ đây ra đến Đế Đô còn không hết, đếm không nổi đấy có hiểu không hả?”
Khúc Thương Ly lạnh lùng tiếp lời: “Thế sao? Vậy lần sau khi cô gặp bọn họ, nhớ bảo bọn họ nhỏ thuốc mắt nhé”
“Tại sao phải nhỏ thuốc mắt?”
“Bởi vì mắt cũng có một loại bệnh, có bệnh thì buộc phải nhanh chóng chữa chứ sao.
Tống Chỉ Manh nghe vậy, tức tới mức lệch cả mũi.