Chương 4310
Cầm chiếc túi nạm kim cương trên tay, cô ấy liên tục khua tay nói: "Tôi cảnh báo anh đấy, tôi đã từng luyện tập võ tán thủ đó, tốt hơn hết là anh không nên chạm vào tôi, nếu không tôi sẽ không để anh yên đâu!”
"Cô Lâm, chúng tôi chỉ là đang làm công việc của mình thôi. Xin cô đừng làm khó chúng tôi, có được không?” Những nhân viên bảo vệ đó cũng tỏ vẻ vô cùng bất đắc dĩ.
Sau khi họ cưỡng bức đưa Lâm Thúy Vân ra ngoài, người phụ nữ đó không những không rời đi, thậm chí còn †ìm mọi cách để có thể vào lại bên trong sảnh tiệc.
Lần này, không chỉ Tô Bích Xuân mà ngay cả Lê Chí Sơn cũng ra tử lệnh cho bọn họ.
Nếu còn để cho Lâm Thúy Vân có thể trà trộn vào được thêm một lần nữa, e răng hình phạt sẽ không còn đơn giản như sa thải nữa đâu.
Phải biết rằng nếu làm điều có lỗi với tổng giám đốc tập đoàn Lê Hoa, bọn họ không những bị mất việc mà cả nhà bọn họ đều sẽ gặp xui xẻo!
Lâm Thúy Vân chống nạnh hùng hổ nói: "Tôi biết rằng anh là nhân viên bán thời gian nên bây giờ anh chỉ cân mắt nhắm mắt mở rồi đưa tôi vào bên trong thôi! Đối với một vấn đề đơn giản như vậy, tại sao các người cứ phải làm phức tạp nó lên như vậy?”
"Cô Lâm, cô nghĩ sao về hình ảnh này? Cô không thể đi vào bên trong!”
“Anh nói cái gì?”
Không đề cập đến chuyện đó cũng không sao, nhưng khi đã nói đến chuyện đó rồi thì Lâm Thúy Vân cắm răng căm hận.
Tên khốn Lê Chí Sơn kia, không chỉ giật bằng chứng trong điện thoại di động của cô ấy, mà anh ta còn dám dùng côn đồ để uy hiếp cô ấy!
Có phải là cô ấy ăn chay?
"Bởi vì điện thoại của tôi rơi vào phòng tiệc của bạn! Tôi phải lấy lại điện thoại di động đói”
"Đó là, vị hôn phu của tôi được trao cho tôi, nó rất quý giá! Không có vấn đề gì tôi phải lấy điện thoại trở lại!”
Có phải bây giờ cô ấy nên ăn chay không?
“Bởi vì điện thoại di động của tôi đang ở bên trong sảnh tiệc của các người! Nên tôi phải vào bên trong để lấy lại chiếc điện thoại đói”
“Chiếc điện thoại đó là do chồng của tôi tặng cho tôi, chính vì thế nó rất quý giá đối với tôi! Dù gì đi chăng nữa tôi cũng phải lấy lại điện thoại!”
Trên đường phố ngựa xe như nước, một chiếc Lineoln màu nâu chậm rãi chạy qua.
Khi chiếc Lincoln đi ngang qua cửa khách sạn, đúng lúc gặp đèn giao thông, xe dừng lại.
Ngồi ở ghế sau của xe thương gia là một người đàn ông mặc tây trang giày da, tay cầm một chiếc iPad, thờ ơ lật
xem tin tức tài chính và kinh tế mới nhất. Kính gọng vàng che khuất đôi mắt vô cùng sắc bén của anh ta.
Bộ dáng anh ta nhìn qua rất nho nhấ lịch sự.
Mà trên màn hình iPad trong tay anh ta, gương mặt tươi cười sáng lạng của Lâm Thúy Vân cứ như nở rộ ở trước mắt anh ta.
“Ông chủ, tin tức cô Lâm ký hợp đồng với tập đoàn Lục Dương đã phủ khắp truyền thông, tin tức thông báo sẽ cử hành hợp báo đúng hạn vào cuối tuần”
Trợ lý Liêu ngồi trên ghế phó lái xoay người lại trình báo. Lục Mặc Thâm vươn tay tháo kính xuống, gương mặt đẹp trai có một không hai cứ như vậy mà lộ ra.
Anh ta chuẩn bị mở miệng nói cái gì đó, nhưng đột nhiên ánh mắt đảo qua ngoài cửa sổ, sau đó dừng lại ở một chỗ.
Dường như trợ lý Liễu phát hiện sắc mặt ông chủ nhà mình trở nên khó coi, vì thế liền theo tâm mắt của anh ta nhìn qua.
Hình như anh ta thấy được một bóng dáng rất quen thuộc: *ồ, đó không phải là cô Lâm sao?