Lọc Truyện

Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi - Tô Lam - Quan Triều Viễn - Bản chuẩn

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Trong giọng nói của Lục Trang Đài mang theo một tia hả hê.

Tô Lam nghe Lục Trang Đài xưng hô với người phụ nữ kia, trong lòng lạnh lẽo, xem ra cho tới bây giờ bà ấy chưa từng thừa nhận cô là con dâu của bà ấy, là vợ của con trai bà ấy, là mẹ của bọn nhỏ.

"Mẹ, hai người họ cãi nhau sao mẹ lại vui như vậy?"

Quả thật là giọng của em chồng Tô Lam, Quan Kim Kỳ.

Cô ấy đã đi du học ở Mỹ nhiều năm, nghe nói đã sắp học xong rồi trở về nước, xem ra Lục Trang Đài đang gọi  video với con gái.

Sau đó, Lục Trang Đài lập tức oán giận nói: "Tại con không biết, không phải trước kia anh trai con đã kết hôn với người phụ nữ kia một lần rồi sao? Lúc đó mẹ không đồng ý, thẳng mặt khiến cho cô ta bị bẽ mặt, tóm lại chắc chắn trong lòng cô ta rất ghét mẹ. Bây giờ anh trai con cưng chiều cô ta giống bảo bối vậy, mẹ có phản đối cũng vô dụng, hơn nữa hai người cũng đã nhận giấy chứng nhận kết hôn, lại có với nhau hai đứa con, mà hôn sự của bọn họ cũng quyết định rồi. Mẹ muốn áp đảo tinh thần cô ta, trước hết cứ làm cho cô ta phục tùng mẹ, sau này mẹ bắt cô ta đi hướng đông, cô ta sẽ không dám đi hướng tây. Con không biết chứ, tính tình của người phụ nữ đó rất mạnh mẽ, không chịu sự dạy dỗ, giống như một con ngựa điên vậy, mẹ mà không thuần phục cô ta, không thì sau này cô ta còn chẳng cưỡi lên đầu mẹ à!"

Nghe bà ấy nói như vậy, bàn tay đang bưng nho của Tô Lam cũng phát run.

Có thế nào đi nữa cô cũng không ngờ tới, hóa ra Lục Trang Đài gây cho cô đủ mọi phiền toái là vì mục đích này, hóa ra bà ấy muốn thuần phục cô, để sau này cô không thể phản kháng bà ấy!

Nhưng Quan Kim Kỳ cũng coi như là người biết lý lẽ, khuyên nhủ bà ấy qua điện thoại: "Mẹ à, chị dâu là người chứ đâu phải là ngựa, con người đều có tình cảm, mẹ đối xử tốt với chị ấy thì tất nhiên chị ấy sẽ đối xử tốt với mẹ. Mẹ đừng nên làm loạn như vậy, đến lúc đó khiến cho anh trai con bị kẹp ở giữa rất khó xử!"

Lục Trang Đài bác bỏ lời con gái nói: "Dựa vào cái gì? Gia sản nhà họ Quan chúng ta lớn như vậy, cô ta gả vào đây lập tức coi như là mợ chủ, có thể hô mưa gọi gió. Nhớ năm đó còn không phải mẹ với ba con chịu khổ sao? Cô ta dựa vào cái gì mà gả vào là có thể hưởng phúc? Mẹ chắc chắn phải khiến cho cô ta kính cẩn lễ phép với mẹ, nói gì nghe nấy mới được!"

Quan Kim Kỳ còn đang định nói gì đó, nhưng Tô Lam đã không thể nhịn được nữa, mà cô cũng không cần nhịn nữa.

Ngay lập tức, Tô Lam bưng một đĩa nho đi thẳng vào phòng khách.

Lục Trang Đài đang cầm điện thoại di động gọi video, bà ấy vừa giương mắt lên, chợt nhìn thấy Tô Lam mặt mày xanh mét bưng nho đi tới trước bàn trà, khiến cho bà ấy không khỏi hoảng sợ!

"Kim Kỳ, mẹ có việc, hôm nào lại nói chuyện với con tiếp." Nói xong, Lục Trang Đài không để ý tới Quan Kim Kỳ còn đang nói chuyện ở đầu dây bên kia, lập tức cúp điện thoại.

"Cô về từ hồi nào vậy?" Lục Trang Đài lập tức trừng mắt nhìn Tô Lam hỏi.

Tô Lam dùng hai tay đặt đĩa nho xuống trước mặt Lục Trang Đài, cười lạnh nói: "Tôi để quên điện thoại di động, vừa vào cửa đã nghe thấy bà kêu mẹ Trần rửa nho, nhưng mẹ Trần đã ra ngoài mua thức ăn vẫn chưa về, cho nên tôi đã rửa sạch nho tính mang lên cho bà! Nhưng không nghĩ bà đang gọi video với Kim Kỳ, cho nên không dám quấy rầy bà."

Nghe cô nói như vậy, Lục Trang Đài lập tức thẹn quá hóa giận. Có lẽ Tô Lam đã nghe được hết những gì mình nói nãy giờ, cho nên bây giờ ánh mắt cô nhìn chằm chằm bà ấy mới lạnh lẽo như vậy. Hơn nữa bà ấy cũng đuối lý, không nghĩ tới lại để cho cô nghe được toàn bộ lời trong lòng bà ấy.

Thoáng chốc, Lục Trang Đài đưa tay hất đổ đĩa nho trước mặt!

Chiếc đĩa rơi xuống sàn nhà lập tức vỡ vụn từng mảnh, từng quả nho lăn trên mặt đất, lập tức trở thành một mớ hỗn độn.

Lục Trang Đài chỉ tay vào Tô Lam dạy dỗ nói: "Còn chưa nói tôi không đồng ý hôn sự của cô và Triều Viễn đâu, loại con gái bước ra từ gia đình như mấy người không hề có chút gia giáo nào, chẳng lẽ mẹ cô chưa từng dạy cô không được nghe lén người khác nói chuyện sao? Cô thực sự không có đạo đức!"

Thấy Lục Trang Đài đổ chuyện qua cho mẹ cô, Tô Lam đã không thể nhịn được nữa: "Tôi gọi bà một tiếng mẹ đã là tôn trọng bà rồi. Hơn nữa trước khi bà đến tôi cũng đã suy nghĩ kỹ, chỉ cần bà có thể chấp nhận tôi, không cần đến mức phải đối xử tốt với tôi, chỉ cần khách sáo với tôi một chút, thì sau này tôi cũng sẽ cùng Triều Viễn hiếu thảo với bà, nhưng bà thì sao? Bà đã làm gì? Ngày nào cũng tra tấn tôi, làm cho tôi mệt mỏi muốn chết, lại còn cố ý khiêu khích mối quan hệ giữa tôi và Triều Viễn, tôi và Triều Viễn cãi nhau mà tôi lại vô cùng vui vẻ, tôi chưa từng thấy có người làm mẹ như bà vậy! Hơn nữa tôi cảnh cáo bà, bà có nói tôi thế nào cũng được, nhưng không được động đến mẹ tôi, lại còn lôi gia giáo gì đó vào, bằng không tôi sẽ không nhịn nữa!"

Tô Lam tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch, ngón tay cũng không nhịn được nữa mà chỉ thẳng vào Lục Trang Đài.

Bình thương Lục Trang Đài chỉ tay năm ngón quen rồi, làm gì từng bị đối xử như vậy, huống chi người này còn là Tô Lam mà bà ấy chướng mắt nhất. Cho nên bà ấy lập tức tức giận, đi lên giơ tay muốn đánh vào mặt Tô Lam!

Tô Lam nhanh tay lẹ mắt đưa tay bắt lấy cổ tay Lục Trang Đài, cũng trừng mắt nhìn bà ấy với ánh mắt tàn nhẫn.

Biểu cảm tức giận của Tô Lam khiến cho Lục Trang Đài thầm sợ hãi, lúc này bà ấy cảnh cáo: "Cô muốn làm gì? Cô muốn đánh tôi phải không? Tội đánh mẹ chồng rất lớn đó, cô... mà dám động vào một đầu ngón tay của tôi, Triều Viễn trở về sẽ không tha thứ cho cô!"

Rõ ràng người muốn đánh cô là bà ấy, Tô Lam vô cùng căm ghét phong cách này của Lục Trang Đài.

Sau đó, cô lập tức buông cổ tay Lục Trang Đài ra, có lẽ do bản thân tức giận cho nên bất giác đẩy bà ấy một cái!

Lục Trang Đài đứng không tức, lập tức lảo đảo, nhưng may mắn là bám được vào sô pha.

Tô Lam thấy thế cũng lo lắng, nói thật cô cũng sợ bà ấy sẽ ngã xuống. Nhưng khi thấy bà ấy vịn vào được sô pha, cô cũng khôi phục vẻ mặt bình thường.

Thế nhưng Lục Trang Đài lại không chịu buông tha, bà ấy ngồi trên sô pha bắt đầu khóc lóc nỉ non: "Con dâu dám đánh mẹ chồng, thật sự là không thể tha thứ mà! Cái con đê tiện này, chờ Triều Viễn trở về tôi sẽ không cho nó bỏ qua cho cô đâu!"

Lúc này, trên cầu thang có tiếng bước chân truyền đến.

Ngay lúc Tô Lam đứng ở đó lạnh lùng nhìn Lục Trang Đài diễn trò, thì Quan Danh Sơn từ trên lầu đi xuống.

Ông ấy nhìn thoáng qua Lục Trang Đài đang ngồi trên sô pha khóc lóc thảm thiết, không khỏi nhíu mày nói: "Em làm sao vậy?"

Thấy Quan Danh Sơn tới, trong mắt Lục Trang Đài như xuất hiện cứu tinh. Bà ấy tiến lên lôi kéo Quan Danh Sơn, chỉ tay vào Tô Lam nói: "Cô ta dám đánh em, nhưng em là mẹ chồng, anh mau giúp em dạy dỗ cô ta!"

Tô Lam biết hôm nay dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi, cho nên cô cũng không có ý định giải thích.

Quan Danh Sơn quay đầu nhìn thoáng qua Tô Lam, sau đó nói với Lục Trang Đài: "Em quậy đủ chưa? Không sợ lát nữa mấy người mẹ Trần về xem chuyện cười à."

"Em quậy đủ chưa cái gì? Rõ ràng làm con cháu như cô ta mà dám ra tay đánh em. Rốt cuộc anh có phải là chồng em hay không?" Lục Trang Đài la muốn khàn cả cổ họng.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT