Cô nhìn Đoạn Lâm Phong và nói một cách mỉa mai: “Chỉ sợ là anh tự mình đa tình, người trong lòng người ta căn bản là không phải anh.”
Trong lòng cô biết rõ người mà Lương Phỉ Phỉ thích là ai, tuyệt đối không thể là loại người giống như Đoạn Lâm Phong.
Đoạn Kim Thần quay đầu trừng mắt với Đường Hoan, một sự tức giận dâng lên từ tận đáy lòng anh, còn sắc mặt của Đoạn Lâm Phong trực tiếp thay đổi, nhưng đây lại là ở nhà họ Đoạn, hơn nữa còn có Đoạn Kim Thần ngồi bên cạnh nên anh không dám thể hiện ra mà cố kìm nén cơn giận của mình: “Cô nói như vậy là có ý gì? Người cô ấy thích không phải là tôi lẽ nào là cô sao?”
“Đương nhiên là không phải tôi.” Đường Hoan cười khẩy và thờ ơ nói: “Tôi là một người bình thường, chắc chắn là không có khả năng với cô ấy rồi.”
Đoạn Lâm Phong nghẹn họng, đột nhiên không biết nên trả lời như thế nào. Đan Chi Linh tiếp lời và nói với giọng điệu chế nhạo: “Người ta là cô chủ nhà giàu, sao có thể đem ra so sánh với cô được? Cô và cô ấy cơ bản là không cùng đẳng cấp, còn không xứng đáng làm bạn của người ta.”
Bà ngầm ám chỉ Lương Phỉ Phỉ có thân phận cao quý lại là cô chủ của nhà họ Lương, còn Đường Hoan chẳng là gì cả.
Đường Hoan sớm đã quen với sự giễu cợt của bà nên không hề bận tâm, cô nuốt thức ăn xuống và chậm rãi nói: “Mẹ nói chí phải, thân thận con thấp kém, nhưng dù sao con cũng đã được gả vào nhà họ Đoạn, chỉ sợ sau này mẹ nhìn con sẽ không được vui vẻ nữa rồi.”
Không phải bà cố ý muốn gây chuyện sao? Trước đây cô luôn nhẫn nhịn nể mặt bà, nhưng bà không những không biết điều, ngược lại ngày càng quá đáng, nếu đã như vậy, cô hà tất gì phải cho bà thể diện?
Dù sao cô cũng không vui, bà ấy cũng đừng nghĩ đến việc được sống yên. Đường Hoan vẫn nhớ chuyện Đan Chi Linh dùng bà ngoại để đe dọa cô, dù sao đã động đến giới hạn của cô, cô đã nhịn đến tận bây giờ.
Đan Chi Linh không ngờ Đường Hoan lại phản bác như vậy, bà tức đến mức suýt bẻ gãy đôi đũa: “Nhìn xem cưới loại phụ nữ gì đây? Người nào cũng khiến người ta phải tức chết. Cái bụng của cô đến bây giờ vẫn không có chút động tĩnh gì, cũng không biết cô đang muốn làm gì, nhà họ Đoạn chúng tôi còn đang mong chờ cô sinh nhiều cháu đây!”
“Mẹ nặng lời rồi, nhà họ Đoạn không chỉ có mình Kim Thần, còn có Đoạn Lâm Phong nữa không phải sao? Vừa rồi anh ta nói muốn kết hôn với cô chủ nhà họ Lương, nếu đã như vậy, con hà tất gì phải tranh giành với cô ấy?” Nói rồi cô liếc nhìn bà và cười nhạt: “Cho nên mẹ đừng lo chuyện của con thì tốt hơn, để tránh tổn hại đến tinh thần.”
Cô nói những lời này một cách bình tĩnh giống như đang nói về chuyện của nhà người khác, sắc mặt của Đan Chi Linh thay đổi một cách khó đoán, lúc xanh lúc trắng, giống như một chiếc đèn lồng vậy.
Đoạn Trấn Nam thấy vợ mình bị chọc tức như vậy, ông đập bàn và nói với vẻ tức giận: “Có ai nói chuyện với trưởng bối như cô không? Ăn bữa cơm cũng không được yên! Được rồi, mọi chuyện bàn xong rồi, ăn cơm xong thì ai về nhà người đấy.”
Theo lệnh của ông, không ai lên tiếng nữa.
Đường Hoan bình tĩnh ăn thức ăn ở trong bát, thỉnh thoảng lại gắp cho Đoạn Kim Thần.
Trên bàn ăn có lẽ cô và Đoạn Kim Thần ăn ngon miệng nhất, ngoài việc cô phải chịu đựng ánh nhìn sắc bén của Đan Chi Linh ra thì bữa ăn nói chung là tương đối vui vẻ.
Phải nói đầu bếp nhà họ Đoạn đều là hạng nhất, đồ ăn thì siêu ngon, nếu như hai trưởng bối nhà họ Đoạn mà không khiến người ta khó chịu như vậy, có lẽ cô sẽ vui vẻ mà về nhà ăn vài lần nữa.
Nhưng đáng tiếc, có một số người không chịu cho người ta sống yên ổn….
Ăn tối xong, Đường Hoan và Đoạn Kim Thần không ở lại thêm nữa, dù sao người ta cũng không chào đón cô, cô hà tất gì phải ép buộc bản thân ở lại nơi nhàm chán này.
Cho nên sau khi ăn tối xong, Đoạn Kim Thần liền kiếm cớ đi về. Trên đường về, Đường Hoan cảm thấy bầu không khí ngột ngạt đến đáng sợ.
Cô không biết Đoạn Kim Thần làm sao, từ lúc ăn cơm xong đến bây giờ đều mang vẻ mặt u ám.
Mười giờ tối chiếc xe dừng lại ở biệt thự Vịnh Nguyệt Hồ, Đường Hoan xuống xe và đi thẳng lên lầu. Hầu hết người làm trong nhà đều đã đi nghỉ ngơi, dì Đồng nghe thấy động tĩnh liền bước ra, thấy bọn họ một trước một sau đi lên lầu cũng không nhiều lời mà quay lại phòng ngủ.
Đường Hoan vừa lên phòng và định đóng cửa lại nhưng lại bị một lực mạnh đẩy vào trong, cô còn chưa kịp phản ứng thì một trận trời đất quay cuồng, cánh cửa bị đóng lại còn cô bị đẩy áp vào cửa.
Cô ngước lên nhìn vào khuôn mặt u ám của người đàn ông và nói với vẻ nghi hoặc: “Sao vậy?”
Từ lúc rời khỏi nhà họ Đoạn cho đến bây giờ, sắc mặt của anh luôn có gì đó không ổn, cô không biết rốt cuộc anh bị gì, cô cũng không muốn quan tâm, nhưng bây giờ anh lại cho cô nhìn thấy sắc mặt này là thế nào?
Trong mắt Đoạn Kim Thần cuộn lên một con sóng giận dữ, anh nhìn chằm chằm vào cô hồi lâu sau đó nói: “Có phải em vẫn còn quan tâm đến Đoạn Lâm Phong?”
Nghe thấy lời anh nói, Đường Hoan sững sờ một chút, cô chớp chớp mắt, tưởng mình đã nghe nhầm.
Cho đến khi giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên một lần nữa: “Nói, có phải em vẫn quan tâm đến cậu ta không?”
Đến lúc này cô mới nhận ra, hóa ra anh đang ghen với Đoạn Lâm Phong, trong lòng cô nhất thời giống như ăn phải mật ngọt.
Cô từ thế bị động thành chủ động dùng tay ôm lấy cổ anh, sau đó kiễng chân lên và hôn lên đôi môi mỏng của Đoạn Kim Thần: “Anh đang ghen sao?”
Đôi mắt phượng xinh đẹp đang nhìn anh chằm chằm, thấy dáng vẻ này của Đường Hoan, vẻ mặt của Đoạn Kim Thần càng thêm u ám, trong mắt thoáng qua một tia xấu hổ.
Đường Hoan muốn giễu cợt anh nhưng lại bị Đoạn Kim Thần chặn miệng lại.
Lần này cô không từ chối sự tiếp cận của anh mà mạnh dạn đáp trả.
Trong phòng phảng phất một bầu không khí mờ ám, nhiệt độ ngày càng cao, Đường Hoan giống như một chú hề mất đi lý trí, đầu óc cô trống rỗng.
Nếu như không phải Đoạn Kim Thần ôm eo cô, e là lúc này cô đã ngã xuống đất rồi.
Đoạn Kim Thần cảm thấy bụng dưới nóng lên, anh liền bế cô lên và đặt xuống giường, hai người trân trân nhìn nhau, trên mặt Đường Hoan thoáng lên một chút xấu hổ.
Trong mũi cô đều là mùi hương của người đàn ông, hơi thở này đã ở sâu trong trái tim cô.
Cô dùng tay ôm chặt lấy cổ anh và tiếp nhận những đòn tấn công ngày càng mạnh mẽ, đây là lần đầu tiên họ có sự kết hợp hoàn hảo như vậy kể từ khi kết hôn.
Hai tiếng sau, cùng với tiếng gầm nhẹ của người đàn ông, cơ thể của cô cuối cùng cũng được giải phóng.
Sau khi xong việc, Đường Hoan quấn chăn đi vào nhà tắm và bật công tắc bình nóng lạnh lên, cô còn đặc biệt liếc nhìn về phía cửa, khi chắc chắn người đàn ông chưa đi vào, cô kéo một ngăn tủ dưới bồn rửa mặt ra và lấy ra một lọ thuốc, sau đó uống một viên thuốc.
Đúng vào lúc này— “Cạch…” một tiếng, cánh cửa phòng tắm bị đẩy ra, mặt cô cứng đờ lại, viên thuốc trong miệng Đường Hoan vừa được nuốt xuống, cô quay đầu nhìn ra cửa, lọ thuốc cô cầm trên tay còn chưa kịp cất đi, khi cô định thần lại thì đã không kịp nữa rồi.
Ánh mắt của người đàn ông rơi trên lọ thuốc trong tay cô, đôi đồng tử đột nhiên co rúm lại, cả người toát ra luồng khí bức người.
Cô cảm nhận được nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống, Đường Hoan cầm lọ thuốc trong tay giống như nặng ngàn cân, cô nở một nụ cười và giả vờ bình tĩnh: “Sao anh vào mà không nói tiếng nào, a…..anh làm gì vậy?”
Đường Hoan còn chưa nói xong đột nhiên bị Đoạn Kim Thần kéo mạnh, anh giật lấy lọ thuốc trong tay cô, khi anh nhìn thấy bên ngoài ghi là thuốc tránh thai, hơi thở trên người anh lạnh như địa ngục Tu La.
“Đường Hoan, em được lắm!” Đoạn Kim Thần nghiến răng nói, giọng nói lạnh thấu xương.
Khi đối diện với đôi mắt tức giận của Đoạn Kim Thần, đôi mắt xinh đẹp của Đường Hoan lóe lên một tia hoảng sợ.
Cô không biết tại sao Đoạn Kim Thần lại tức giận khi nhìn thấy loại thuốc này, hai người vốn kết hôn với nhau vì lợi ích, họ không nên có con với nhau, cho nên cô mới uống loại thuốc này, để tránh sau này hai bên ly hôn không cần phải quan tâm quá nhiều, lẽ nào cô đã làm sai sao?
“Nói” Giọng nói của anh lạnh thêm vài phần, thấy Đường Hoan một lúc lâu vẫn không lên tiếng, anh càng bức người hơn.
Xem ra sự im lặng của Đường Hoan chính là chột dạ, mà điều khiến anh tức giận hơn là cô lại giấu anh uống loại thuốc này.
Bao nhiêu lâu nay bên cạnh anh đều có rất nhiều phụ nữ, nhưng người thực sự có quan hệ với anh chỉ có Đường Hoan, cho nên anh mới không dùng biện pháp nào, bởi vì trong tiềm thức của anh, Đường Hoan khác với những người phụ nữ khác.
Anh âm thầm chấp nhận mọi thứ của cô, nhưng không ngờ cô lại giấu anh uống thuốc tránh thai.
Trong lòng càng nghĩ càng tức giận, lửa giận thiêu đốt lý trí của anh.
“Ầm” một tiếng, lọ thuốc tránh thai trong tay bị ném xuống đất phát ra tiếng động cực lớn, những viên thuốc trong lọ thủy tinh rơi xuống đất như những bông hoa tán loạn.
Cánh tay của cô dường như sắp bị anh bẻ gãy, cô đau đớn cau mày, mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra, cô còn chưa lên tiếng lại nghe thấy tiếng gầm của Đoạn Kim Thần: “Em dám không cần con của anh sao, em lén lút uống loại thuốc này bao lâu rồi?”
Giọng nói tức giận xuyên qua màng nhĩ của Đường Hoan, anh từng bước dồn cô vào góc tường, đồng thời tay kia cũng giơ lên.
Đường Hoan sợ hãi nhắm mắt lại, dường như cô có thể cảm nhận được cái tát đó rơi xuống sẽ đau đến mức nào.
Bây giờ anh muốn đánh cô sao?
Bàn tay giơ lên của Đoạn Kim Thần biến thành nắm đấm và anh đấm mạnh vào tường, “Rầm” một tiếng, dường như cả tòa nhà đều đang rung chuyển.
Nếu như cái tát vừa rồi rơi xuống, dường như có thể cảm nhận được hơi thở của tử thần.
Cô run rẩy giãy dụa, cố gắng thoát ra khỏi sự kìm kẹp của anh, nhưng tay anh giống như một cái kẹp sắt, cô không thể thoát ra được.
“Đoạn Kim Thần, em không muốn có con là vì nghĩ cho hai chúng ta.” Đường Hoan cố gắng giải thích với anh: “Trong thỏa thuận kết hôn của chúng ta hoàn toàn không cần có con.”
Nhưng cô không biết rằng những lời này đã khiến cho cơn giận của Đoạn Kim Thần lên đến cực điểm: “Chết tiệt, em nói lại lần nữa xem!”
Cô lại dám nói giữa hai người không cần có con sao.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!