Chương 13
Thái độ của anh ta đã thêm một chút mềm mại, một tay kéo cô vào lòng: “Hoan Hoan, em hãy nghe anh, tránh xa Đoạn Kim Thần ra, anh ta không phải là người mà em có thể động vào, anh nói rồi, bất kể em gặp phải khó khăn gì, anh đều sẽ ở bên cạnh em và chăm sóc tốt cho em…”
Nhìn vào đôi mắt dịu dàng như nước, tràn đầy tình cảm của Đoạn Lâm Phong, nếu đổi lại là trước đây, cô nhất định sẽ bị người đàn ông này làm cho cảm động.
Nhưng bây giờ cô cảm thấy những năm tháng cô và Đoạn Lâm Phong ở bên nhau trước đây, cô quả thực là một trò đùa lớn, là một con rối để người ta tùy ý sắp đặt.
“Đủ rồi!” Đường Hoan tức giận hét lên và trực tiếp hất cánh tay của Đoạn Lâm Phong ra, đôi mắt đỏ ngầu hướng về phía anh ta: “Anh cho rằng dựa vào mấy câu nói này của anh có thể lừa được tôi một lần nữa ngu ngốc lựa chọn tin tưởng anh sao?”
“Lẽ nào anh vẫn chưa hiểu sao, kể từ giây phút anh lựa chọn kết hôn với Đường Vãn Tình, thì giữa chúng ta đã định sẵn là không thể rồi, cho nên tôi khuyên anh hãy tỉnh ra đi!”
Đoạn Lâm Phong bị Đường Hoan hét lên như vậy, sắc mặt càng trở nên khó coi.
Anh ta kéo cổ tay Đường Hoan, gằn giọng xuống: “Anh nhắc lại một lần nữa, hãy rời khỏi Đoạn Kim Thần!”
Đường Hoan cười khẩy, bình thản trả lời: “Ván đã đóng thuyền.”
Bốn chữ giáng một đòn đau đớn vào trái tim Đoạn Lâm Phong, anh không thể kiềm chế được lửa giận liền đấm một cú thật mạnh vào bức tường sau lưng cô.
Các đốt ngón tay đập mạnh vào bức tường bê tông rắn chắc, vô cùng đau đớn.
Nhưng lúc này anh dường như không cảm nhận được sự đau đớn, anh nhìn cô bằng ánh mắt phẫn nộ.
Giây tiếp theo anh nắm lấy cổ tay cô và tàn nhẫn nói: “Em muốn kết hôn đúng không? Vậy thì anh sẽ không làm theo ý của em, anh sẽ giấu em đi và giam cầm em mãi mãi, để xem em kết hôn với Đoạn Kim Thần như thế nào!”
Anh ta đang định vác Đường Hoan lên, đột nhiên một giọng nói sắc bén và giận dữ của người phụ nữ truyền lại: “Các người đang làm cái gì vậy!”
Nghe thấy giọng nói này Đoạn Lâm Phong sững người, lập tức thả Đường Hoan ra.
Anh quay đầu lại, Đường Vãn Tình đang tức giận đi về phía này.
Tiếng giày cao gót bước trên mặt đất phát ra âm thanh giòn vang, từng bước từng bước gấp gáp hơn bao giờ hết.
Đường Vãn Tình đi đến đứng bên cạnh Đoạn Lâm Phong, đầu tiên là lườm anh ta, sau đó quay đầu lại tát một cái thật mạnh vào mặt Đường Hoan.
Chiếc nhẫn trên ngón tay phải rạch một đường trên mặt cô, Đường Hoan đưa ngón tay sờ lên mặt, vết máu đỏ tươi rơi xuống tay cô.
Chết tiệt, rõ ràng là Đoạn Lâm Phong chọc giận cô, kết quả cô lại phải ăn một cái tát của kẻ không phân biệt tốt xấu là Đường Vãn Tình.
Đường Hoan không cam chịu nỗi nhục này, cô vung tay lên tặng cho Đường Vãn Tình một cái tát càng mạnh hơn.
Âm thanh của cái tát giòn giã vang lên trong bãi đậu xe trống trải.
Đường Vãn Tình choáng váng vì cái tát này, cô ta ôm mặt một lúc lâu, như không thể tin vào mắt mình: “Đường Hoan, con tiện nhân chuyên đi quyến rũ đàn ông, không ngờ mày dám đánh tao! Chuyện ngày hôm nay, tao không để yên đâu!”
Nói xong cô ta liền xông lên gây gổ với Đường Hoan.
Đoạn Lâm Phong ngăn cô ta lại, trầm giọng xuống: “Vãn Tình, đủ rồi!”
Đường Vãn Tình sụp đổ muốn khóc, cô ta đẩy Đoạn Lâm Phong ra và hét lên: “Nếu như hôm nay em không giết chết Đường Hoan em sẽ uất ức mà chết!”
Cô ta giơ tay lên định đánh Đường Hoan, nào ngờ giây tiếp theo liền có một bày ta to lớn mạnh mẽ nắm chặt lấy tay cô ta, Đường Vãn Tình vốn định lớn tiếng chửi bới, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người vừa đến, cả người liền cứng nhắc đứng yên tại chỗ.
Sự xuất hiện bất ngờ của Đoạn Kim Thần khiến cho mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên.
Đặc biệt là Đường Hoan, thậm chí cô còn cảm thấy người đàn ông này có khả năng di chuyển tức thời.
“Em dâu thay vì ở đây la lối om xòm cùng với người phụ nữ của tôi, chi bằng hãy nghĩ xem, làm thế nào để quản lý tốt người đàn ông của mình!”
Lời nói lạnh lùng của người đàn ông cho thấy một sự cảnh cáo. Sắc mặt của Đường Vãn Tình nhất thời như bị sét đánh.
Đoạn Kim Thần đẩy Đường Vãn Tình ra, anh phớt lờ bộ dạng thảm hại của cô ta, quay người nhìn Đường Hoan: “Anh sợ em sẽ xảy ra chuyện khi đi gửi thiếp mời, cho nên mới ghé qua xem sao, không ngờ lại để anh nhìn thấy một cảnh tượng mới mẻ như vậy.”
Câu nói này rõ ràng là đang nói với Đường Hoan, bên trong hàm chứa một chút mềm mại.
Anh đưa tay xoa nhẹ má cô, đôi mắt hiện lên sự lạng lùng: “Có đau không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!