Chương 149
Cô hất mạnh nhưng không thể hất được tay của anh ra.
“Làm gì sao?” Đoạn Kim Thần mấp máy môi, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, anh trầm giọng nói: “Tại sao hôm nay không đến công ty?”
Anh đương nhiên biết tại sao cô không đến công ty, hai ngày nay cô bận đi tìm La Vưu Phi, chỉ là anh cảm thấy có chút tức giận vì cô không nói gì với anh.
“Bây giờ em không có tâm trạng cãi nhau với anh, em rất mệt.” Giọng nói của cô tràn đầy vẻ mệt mỏi, cô không muốn dây dưa với anh quá nhiều.
Bàn tay nắm lấy tay cô khẽ thả lòng: “Em quên mình là ai rồi sao? Em đã quên ban đầu chúng ta thỏa thuận như thế nào rồi à?”
Ngụ ý cô là vợ anh, hai người kết hôn với nhau là vì hợp tác, bây giờ xảy ra chuyện tại sao lại không nói với anh.
Đường Hoan mím môi, cô thu tay về và cười khẩy: “Em luôn biết mình đang ở đâu, không cần anh phải nhắc nhờ.”
“Lẽ nào em không muốn cứu La Thị sao?”
Một câu nói khiến cơ thể Đường Hoan cứng đờ, côngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh anh muốn giúp sao?”
Một tia sáng xẹt qua đôi mắt xinh đẹp của cô, nhưng câu trả lời của Đoạn Kim Thần lại khiến đôi mắt cô dần dần tối lại.
“Vậy phải dựa vào thành ý của em”
Bàn tay buông thống hai bên hông siết chặt lại, cô biết anh sẽ không tốt bụng như vậy.
Trong lòng cô đột nhiên rất khó chịu, tại sao cô lại yêu một người máu lạnh vô tình như vậy? Cô không tin là anh không biết cô bôn ba khắp nơi vì chuyện gì.
Anh đợi ở đây là cô ý muốn cô cúi đầu trước anh. Lửa giận thiêu đốt lý trí của cô, Đường Hoan cô cũng là một người có khí phách, cô sẽ không khuất phục trước mặt anh.
“Không cần đầu, em có thể xử lý được.” Cô nghiến răng bỏ lại câu này rồi quay người đi lên lầu, Đoạn Kim Thần nhìn bóng lưng cô với vẻ mặt u ám, đôi môi mỏng mỉm chặt thành một đường thẳng.
Lẽ nào nói một lời nhẹ nhàng với anh thực sự khó như vậy sao?
Tất cả sự tức giận đều dồn vào nắm đấm, anh đấm mạnh lên tưởng như thể đang trút giận.
Màn đêm sâu thẳm, cơn gió đêm chầm chậm thổi CÔ quay qua, đầu nhìn bầu trời đêm sáng ngời bên ngoài cửasổ, một tiếng thở dài khe khẽ phát ra, cuối cùng biển mất theo gió.
Đã mấy ngày, Đường Hoan không có tin tức gì của La Vưu Phi, trong lúc bất lực, cô chỉ có thể tìm Giang Chi
Thịnh.
Vì quá chán nản nên Đường Hoan đã hẹn gặp anh ở quán bar, lúc Giang Chi Thịnh đến, cô đã uống được mấy lon bia rồi.
Ngẩng đầu lên thấy Giang Chi Thịnh đang đi đến, cô vẫy tay với anh: “Đại Thịnh, ở đây. Cô vỗ vào chiếc ghế bên cạnh ra hiệu cho anh ngồi xuống.
Đối với Đường Hoan, họ chỉ là bạn tốt, nhưng đối với Giang Chi Thịnh, anh vẫn không thể buông bỏ tình yêu của mình dành cho cô.
Đợi anh ngồi xuống, Đường Hoan lập tức rót cho anh một ly rượu: “Nào, uống đi “Được.” Giang Chi Thịnh cầm lấy ly rượu và cụng ly với cô rồi ngửa cổ uống cạn.
Mặc dù anh không thích dáng vẻ say xỉn của Đường Hoan, nhưng anh vẫn thích cảm giác được ở bên cô.
Anh đặt cái lý trong tay xuống bàn rồi lại rót đầy, Đường Hoan lại cụng ly với anh, sau đó mới lên tiếng: “Đại Thịnh, anh cũng không điều tra ra tung tích của Vưu Phi sao?”Ảnh mắt Giang Chi Thịnh tối sầm lại, anh lắc đầu: “Vẫn chưa thấy ” Một chút cảm giác tội lỗi hiện lên trong mắt anh, anh không hề hay biết chuyện của La Thị, cho đến bây giờ anh mới biết chuyện.
Hiện tại anh đã dốc hết sức rót vốn vào La Thị, mới khiến cho La Thị không bị phá sản.
Nhưng với số vốn ít ỏi của anh hoàn toàn không có cách nào cứu được La Thị, chỉ có thể từng bước từng bước hồi lại.
Trong mắt Đường Hoan thoáng qua một tia chua xót, câu trả lời của anh dường như đã nằm trong dự liệu của cô, cô lại uống thêm một lỵ rồi mới lên tiếng: “Nếu như Vưu Phi không muốn để chúng ta tìm thấy cô ấy, chúng ta sẽ không thể tìm được cô ấy.”
Lúc này chắc chắn cô ấy đang tự trách mình đã hại La
Thị trở nên như vậy, cho nên mới trốn đi không gặp bất cứ ai.
Chỉ là cô sợ rằng cô ấy nhất thời nghĩ quẩn làm ra những chuyện dại dột. Nếu là như vậy, cả đời này cô cũng không thể tha thứ cho bản thân.
Thấy cô uống hết lỵ này đến lý khác, anh liền giữ tay cô lại: “Em đừng uống nữa.”
“Không sao.” Đường Hoan gạt tay anh ra và lắc đầu nói: “Chút rượu này không làm em say được đâu.”Thấy cô thất vọng như vậy, trong mắt Giang Chí Thịnh đầy vẻ lo lắng: “Hoan Hoan, em sao vậy?”
Nghe anh nói vậy, Đường Hoan hít một hơi thật sâu, vị trí trong ngực cô có chút nhói đau.
Tất cả mọi thứ ập đến từng cái một khiến cô không thể thờ nổi.
Cho dù cô muốn sống một cuộc sống bình yên, nhưng vẫn có người không muốn buông tha cho cô. Bây giờ thậm chí còn liên lụy đến bạn tốt của mình, cô thực sự cảm thấy bản thân rất vô dụng.
Cô từng cảm thấy kết hôn với Đoạn Kim Thần là một bước ngoặt trong đời cô, nhưng sự thật chứng minh anh chỉ mang đến cho cô sự thất vọng hết lần này đến lần khác.
Bây giờ cô thực sự không muốn ở bên anh nữa, cũng không muốn có bất kỳ sự ràng buộc nào với anh. Cô chỉ muốn tìm thấy La Vưu Phi, sau đó giúp cô ấy vực lại La Thi.
Trước đây việc trả thù cho mẹ luôn là nỗi ám ảnh với cô, cho dù bị mẹ con Đường Vãn Tình ức hiếp đến đâu, cô đều có thể tiếp tục kiên trì.
Nhưng bây giờ, cô nhận ra bản thân đã trở nên quá yếu đuổi, ở trước mặt Đoạn Kim Thần, cô không còn là một kẻ có ý chí chiến đấu hùng dũng như trước đây nữa rồi.
“Đại Thịnh, em thực sự rất mệt mỏi.” Đường Hoan vôthức gõ tay lên bàn, một giọng nói nhàn nhạt phát ra từ đôi môi đỏ mọng của cô. Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, Giang Chi Thịnh vô cùng đau lòng, anh vươn tay nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Nếu mệt thì hãy nghỉ ngơi đi.”
Trái tim anh đập loạn xạ, mùi hương độc đáo của người phụ nữ xộc vào mũi anh.
Người phụ nữ ngày nhớ đêm mong đang ở trong vòng tay, dục vọng nguyên thủy ở nơi sâu nhất trong cơ thể của anh như được đánh thức.
Nhưng anh không muốn chuyện trước đây lại tái diễn, lần trước suýt chút nữa đã làm tổn thương cô, cho nên lần này anh cố gắng kìm nén dục vọng trong lòng.
Không biết có phải trước khi đến đây cô đã có ý đồ hay không, cô không hề cho Giang Chi Thịnh cơ hội lùi bước.
Hoặc là do khát khao muốn rời khỏi Đoạn Kim Thần quá lớn nên cô mới cho phép bản thân làm ra những chuyện khác người như vậy.
Nếu điều này có thể khiến cô thành công rời khỏi Đoạn Kim Thần và có thể khiến Giang Chi Thịnh làm mọi cách để tìm được La Vưu Phi thì cô sẵn lòng.
Khi một người không còn gì để mất, họ sẽ chẳng quan tâm đến gì nữa!
Cuối cùng, Giang Chi Thịnh vẫn kìm nén dục vọng tronglòng và nhẹ nhàng đẩy cô ra: “Anh đưa em về trước đã ”
Đường Hoan nghe vậy, ánh mắt hơi lóe lên, cô không chút do dự gật đầu, cô rời khỏi quán bar dưới sự dìu dắt của anh.
Giang Chi Thịnh đưa Đường Hoan về biệt thự của mình, vốn dĩ anh muốn đưa Đường Hoan về, nhưng nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì say rượu của cô, anh lo Đoạn Kim Thần sẽ làm khó cô nên anh đành đưa cô về biết thư của mình.
Anh dìu Đường Hoan lên phòng, sau khi đắp chăn cho cô thì định rời đi, nhưng vừa quay người đi thì bị cô giữ tay lại.
Anh quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt mơ màng của Đường Hoan, đôi mắt anh tối sầm lại, anh nuốt nước bọt: “Đại Thinh.”
Vốn dĩ Giang Chi Thịnh đang đè nén dục vọng trong người, bây giờ nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô, anh giống như bị bỏ bùa mê, anh ngây ngốc nhìn vào đôi môi xinh xắn của cô.
Cuối cùng anh vẫn kìm chế ham muốn rồi ngồi xuống mép giường nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Hoan Hoan, cho dù em muốn anh làm gì? Anh đều sẽ giúp em.” Truyện88.vip trang web c*ập nhật nhanh nhất
Anh yêu cô đến tận xương tủy cho nên mới nói ra những lời này, rõ ràng anh biết người phụ nữ trước mặt không có tình cảm với mình, nhưng anh vẫn cam tâm tìnhnguyên vì cô mà bỏ ra.
“Đại Thịnh, em xin lỗi…” Bàn tay nắm tay anh không ngừng siết chặt, cô kìm nén sự chua xót trong lòng, có lẽ cô đã bỏ lỡ một người đối xử chân thành với mình.
Nhưng trong lòng cô đã có người khác nên không thể chứa thêm bất kỳ ai nữa.
Cho dù Đoạn Kim Thần có gây ra cho cô bao nhiêu tổn thương, cô cũng không có cách nào gạt bỏ anh ra khỏi trái tim mình.
“Em không cần phải suy nghĩ nhiều, anh không sao, em hãy nghỉ ngơi đi, ngày mai anh đưa em về nhà.” Nói xong, Giang Chi Thịnh liên mở cửa đi ra ngoài.
Đường Hoan nằm trên giường nhìn lên trần nhà, trong tâm trí không ngừng hiện lên ánh mắt buồn bã của Giang Chi Thịnh.
Cô đã làm tổn thương Giang Chi Thịnh hết lần này đến lần khác, nhưng anh không hề kêu ca, thậm chí vẫn sẵn sàng giúp đỡ cô, nếu có thể, cô thà yêu một người như anh.
Nhưng trên thế giới này không có nếu như, cho nên bọn họ cũng sẽ không có sau này.
Cô vừa nhắm mắt chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng tranh chấp từ dưới lầu.
Giọng nói quen thuộc khiến cô bật dậy khỏi giường, trong mắt lóe lên một tia hoảng sợ, cô nhắc chăn ra rồixuống giường.
Còn chưa xuống đến tầng một cô đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người đàn ông: “Rốt cuộc Đường Hoàn ở đâu? Tốt nhất anh hãy để cô ấy ra đây, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”
Đoạn Kim Thần tức giận đứng đó, bộ âu phục được cắt may vừa vặn càng tôn lên sự lạnh lùng của anh, ánh mắt không chút nhiệt độ đó khiến người ta sợ hãi không dám lại gần.
Nhưng Giang Chi Thịnh không chút sợ hãi mà nhìn thẳng vào anh, hai người đàn ông có dáng dấp ngang nhau đứng cùng một chỗ, khiến cho bầu không khí trở nên vô cùng ngột ngạt.
“Anh muốn không khách sáo với tôi như thế nào?” Giang Chi Thịnh cười khẩy liếc nhìn anh: “Nếu như anh dám tiến vào trong một bước, tôi sẽ kiện anh tôi đột nhập vào nhà riêng.”
“Vậy anh kiện đi!” Đoạn Kim Thần vừa nói vừa đẩy Giang Chi Thịnh sang một bên, Giang Chi Thịnh nghiêng người và đứng chắn trước mặt anh một lần nữa: “Đoạn Kim Thần, đây là địa bàn của tôi đừng cho rằng tôi sẽ sợ anh!” Giang Chi Thịnh đứng chắn trước mặt anh, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn vài phần.
Sắc mặt người đàn ông u ám đến đáng sợ, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, anh không nói lời nào mà trựctiếp giơ tay chào hỏi lên mặt Giang Chi Thịnh.
Giang Chi Thịnh không ngờ anh sẽ đột nhiên ra tay, nhất thời không phòng bị nên bị đánh thẳng tay, cơ thể không tự chủ được mà lùi lại mấy bước, vết máu chảy ra từ khỏe miệng.
Anh đưa tay ra lau rồi trừng mắt nhìn Đoạn Kim Thần, khi đang định ra tay, một giọng nói lạnh lùng ở sau lưng vang lên: “Đại Thịnh, đừng ra tay.”
Quay đầu lại liền nhìn thấy Đường Hoan đứng ở sau lung.
“Hoan Hoan.” Anh bước đến bên cạnh cô: “Sao em lại xuống đây? Không phải anh đã bảo em nghỉ ngơi thật tốt sao?”
Giọng nói dịu dàng của anh khi lọt vào tai Đoạn Kim Thần vô cùng chói tai, sắc mặt Đoạn Kim Thần càng lạnh hơn: “Theo anh về nhà.”
Bốn chữ nhàn nhạt không mang theo chút nhiệt độ nào,
Đường Hoan nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, cô biết anh không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.