Chương 15
Giây tiếp theo, anh ta đột nhiên lại dướn người lên và nắm chặt lấy Đường Vãn Tình, giọng điệu vô cùng gay gắt: “Tôi không hiểu, Đoạn Kim Thần rốt cuộc tốt hơn tôi ở điểm nào! Tại sao từ nhỏ đến lớn luôn có người đem tôi ra so sánh với anh ta, tại sao?”
Từ trước đến nay, tài năng ở mọi phương diện của anh ta đều không bằng Đoạn Kim Thần, cho nên trong những năm qua, anh ta đều nỗ lực gấp đôi để có thể vượt qua được Đoạn Kim Thần.
Nhưng cho dù anh ta có làm gì, thì vẫn không thể thoát được cái bóng của Đoạn Kim Thần!
Sự phẫn nộ và không cam tâm dâng lên trong từng inch máu chảy trong cơ thể anh ta, khiến cho hai mắt anh ta bắt đầu trở nên đỏ ngầu.
Tiếng hét bất ngờ của anh ta khiến Đường Vãn Tình toàn thân run rẩy.
Cơ thể nhỏ bé của cô giống như một con gà con dưới thân hình cao lớn và cơ bắp của Đoạn Lâm Phong.
“Đường Vãn Tình, nếu không phải vì cô là con gái của Đường Kha Thành, nếu như không phải cô còn có chút nhan sắc, tôi cũng sẽ không vì củng cố vị trí của mình và lợi ích của công ty mà rời bỏ người phụ nữ mà tôi yêu để kết hôn với cô!”
Đoạn Lâm Phong không kiêng nể gì mà nói thẳng ra, suy cho cùng việc đóng giả một người chồng tốt yêu thương vợ anh ta đã diễn đủ rồi.
Kể từ giây phút Đường Vãn Tình nói ra câu đó, anh đã không thể tiếp tục diễn trước mặt cô được nữa.
Nghĩ đến hành động và biểu cảm khi nói ra câu đó của Đường Vãn Tình, một cơn phẫn nộ lại xông lên não, sức mạnh trên tay anh ta lại bất giác tăng lên vài phần.
Khóe miệng lộ ra một sự lạnh lẽo: “Tôi nói cho cô biết, đừng cho rằng cô là con gái bảo bối của Đường Kha Thành thì tôi không dám làm gì cô! Nếu như cô khăng khăng muốn rời đi, tôi tuyệt đối sẽ không níu kéo, còn về hậu quả, cô hãy tự mình từ từ cân nhắc!”
Lạnh lùng bỏ lại câu nói này, Đoạn Lâm Phong lập tức đứng dậy rời đi và đóng sầm cửa lại.
“Nếu không phải vì cô là con gái của Đường Kha Thành, nếu như không phải cô còn có chút nhan sắc, tôi cũng sẽ không vì củng cố vị trí của mình và lợi ích của công ty mà rời bỏ người phụ nữ mà tôi yêu để kết hôn với cô!”
Hai câu nói này giống như một mỏ hàn, khắc sâu vào trong tâm trí của cô và không thể xóa nhòa.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, trong lòng Đoạn Lâm Phong vẫn còn vị trí của con tiện nhân Đường Hoan. Còn cô, chỉ là một người gắn mác con gái lớn nhà họ Đường và có một khuôn mặt xinh đẹp, nên mới may mắn được Đoạn Lâm phong cưới về nhà.
Nghĩ đến đây, trái tim Đường Vãn Tình dường như phải chịu tất cả sự sỉ nhục và tàn phá.
….
Ba ngày trôi qua nhanh chóng.
Đường Hoan mặc chiếc váy cưới trên người, dưới sự cẩn thận, tỉ mỉ của nhà tạo mẫu tóc, mái tóc mềm mại của cô được búi cao lên biến thành một búi tóc nhẹ nhàng và xinh đẹp.
Cô từ trên cầu thang xoắn ốc bước xuống, Đoạn Kim Thần đang ngồi trên sofa đọc tạo chí liền quay đầu lại, tầm mắt ngay lập tức bị thu hút bởi một thân ảnh xinh đẹp mê người trên cầu thang.
Bởi vì cô vốn đã có khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng uyển chuyển, cộng với trang phục của ngày hôm nay, khí chất của cô càng trở nên nổi bật.
Khoảnh khắc anh nhìn cô thất thần, cô đã bước xuống trước mặt anh.
Đường Hoan nhìn thấy một tia rung động trong mắt Đoạn Kim Thần, cô dừng bước khẽ mỉm cười: “Có vẻ như anh Đoạn rất hài lòng với dáng vẻ ngày hôm nay của em.”
Anh vẫn hơi ngây người, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại thần thái và lấy lại vẻ lạnh lùng: “Được rồi, khách khứa đều đã đến hết rồi, anh phải ra ngoài chào hỏi trước, một lát nữa đến giờ, sẽ có người vào gọi em.”
Nói xong câu này, Đoạn Kim Thần không cho cô cơ hội hỏi bất cứ điều gì mà lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Anh ta rời khỏi không lâu, La Vưu Phi cũng từ phòng hóa trang trên lầu chạy xuống, nắm lấy cánh tay Đường Hoan: “Này, hôm nay cậu phải lấy chồng rồi, vốn dĩ tối qua định gọi cậu ra ngoài để chia tay kiếp độc thân, nhưng tiếc quá, chồng cậu quản cậu quá nghiêm khắc.”
La Vưu Phi vẫn đang canh cánh trong lòng vì chuyện tối qua.
Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy một mặt đầy tâm sự của Đường Hoan, cô lại không giữ được miệng, sắc mặt trở lại vẻ bình tĩnh như mọi ngày: “Hoan Hoan, gả cho người đàn ông này, cậu thật sự cam tâm tình nguyện chứ? Cậu đã nghĩ kỹ rồi sao?”
Ban đầu khi nghe tin Đường Hoan chuẩn bị kết hôn, hơn nữa là lấy Đoạn Kim Thần, cô ngạc nhiên đến nỗi suýt rớt cằm xuống đất.
Còn Đường Hoan chỉ cười khổ, cô đưa tay nắm lấy tay của La Vưu Phi: “Được rồi, hôm nay mình kết hôn, và hôm nay cậu cũng là phù dâu của mình, đừng có buồn như đưa đám như vậy có được không? Nào, cười một cái đi?”
Nói xong, Đường Hoan đưa tay lên nhéo mặt La Vưu Phi.
Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi vấn, nhưng La Vưu Phi vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười, trong lòng cô lại rất lo lắng cho Đường Hoan.
Hai người trò chuyện một lúc thì có một nhân viên của khách sạn đến thông báo: “Cô Đường, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, cô có thể đi ra được rồi.
“Được, tôi biết rồi.”
Mặc dù trả lời rất dứt khoát, nhưng trong lòng Đường Hoan vẫn không khỏi có chút không yên.
Cho dù chỉ là diễn kịch với Đoạn Kim Thần, nhưng với tình cảnh như vậy cô vẫn có chút sợ sệt. Nhưng khi cô nghĩ đến sự xuất hiện của bọn người Đường Vãn Tình, bất giác lại rất mong đợi hôn lễ này, cô muốn tất cả mọi người đều biết, Đường Hoan cô bây giờ đã có Đoạn Kim Thần làm chỗ dựa!
Hơn nữa hôm nay cô phải dùng thân phận này, để khiến cho mẹ con Đường Vãn Tình và Đoạn Lâm Phong không còn mặt mũi nào.
Nghĩ đến đây, Đường Hoan nắm tay La Vưu Phi đi ra hội trường.
Hội trường đã kín người, tất cả khách khứa ngồi cạnh nhau đều đang mong chờ sự xuất hiện của cô dâu.
Vào lúc này, Đường Hoan đang đứng ở cuối thảm đỏ và bước qua vòm hoa tiến về phía sân khấu cùng với sự dìu dắt của phù dâu.
Trong quá trình đi trên thảm đỏ, Đường Hoan luôn ưỡn thẳng ngực ngẩng cao đầu, khí chất tao nhã tỏa ra trên người cô, cô mỉm cười, ánh mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, và rất nhanh đã dừng lại trên người Đường Vãn Tình và Đoạn Lâm Phong.
Ở hàng ghế trước bọn họ, là Đường Kha Thành và Lê Mỹ Mỹ.
Dường như cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện ý của Đường Vãn Tình, cả bốn người đều quay ra nhìn Đường Hoan.
Còn Đường Hoan chỉ lãnh đạm và ung dung vẫy tay với họ, cô khẽ cười, nụ cười mang theo sự mỉa mai và đầy kiêu ngạo.
Theo sự chuyển động của bước chân, Đường Hoan dễ dàng lướt qua ánh mắt căm thù và tức giận của Đường Kha Thành và Lê Mỹ Mỹ.
Hận đi, tức giận đi, kịch hay vẫn còn ở phía sau…
Trong lòng chợt lóe lên ý niệm này, những bước đi của Đường Hoan càng trở nên nhẹ nhàng và linh hoạt hơn, thậm chí ánh mắt nhìn Đoạn Kim Thần đang đứng bên cạnh linh mục cũng trở nên kiêu ngạo hơn.
La Vưu Phi giao Đường Hoan cho Đoạn Kim Thần rồi xuống sân khấu.
Dưới sân khấu, đã có người nhận ra Đường Hoan, hơn nữa còn kinh ngạc nói lớn: “Chà, đó không phải là người phụ nữ xuất hiện ở đám cưới của Đoạn Lâm Phong lần trước sao!”
Nghe thấy câu này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên sân khấu.
Một số người không biết rõ sự tình cũng hùa theo sau: “Quả thực có nghe nói trong đám cưới của cậu hai nhà họ Đoạn lần trước có một người phụ nữ đến gây rối, hóa ra là cô ta….”
“Nghe nói là con gái thứ hai của Đường Kha Thành! Con gái làm chuyện mất mặt như vậy, chẳng trách người làm bố không dám lên sân khấu!”
…..
Nghe thấy bên dưới có chút ồn ào, Đoạn Kim Thần đang định mở lời thì bị Đường Hoan ngăn lại, cô hạ giọng nhắc nhở: “Kệ bọn họ, coi như chúng ta không nghe thấy gì.”
Khi vị linh mục chuẩn bị đọc lời phát biểu khai mạc, Đường Hoan cầm lấy micro trên sân khấu và nói: “Trước hết, ở đây, tôi và Đoạn Kim Thần rất cảm ơn sự bất thường của các vị. Có điều trước khi tiến hành hôn lễ, tôi có vài điều muốn nói.”
Dứt lời, ánh mắt của Đường Hoan liền dừng lại trên người Đường Kha Thành, Đường Kha Thành thấy nụ cười đó của cô thì có chút sởn gai ốc.
“Trước tiên, tôi muốn nói với mọi người rằng bố của tôi không phải là Đường Kha Thành.”
Câu nói vừa thốt ra, cả hội trường đang xôn xao bỗng yên tĩnh lại.
Đoạn Kim Thần đứng bên cạnh cũng cảm thấy có chút hoài nghi, đồng thời khóe miệng khẽ cong lên, dường như đang mong chờ lời giải thích tiếp theo của Đường Hoan.
Đường Hoan bình tĩnh ung dung đổi micro sang tay kia và lịch sự mỉm cười với các vị khách có mặt ở hội trường, ánh mắt đầy sự chế giễu hướng về phía Đường Kha Thành.
Cô nói tiếp: “Bố ruột của tôi đã chết từ nhiều năm trước.”
Khi nói đến từ chết, ngữ khí của Đường Hoan bất giác nhấn mạnh thêm vài phần, sự mỉa mãi trong mắt càng rõ rệt hơn.
Nhưng khi lọt vào tai Đường Kha Thành, câu nói này rõ ràng là đang nguyền rủa ông ta chết đi!
Một cơn giận bùng lên, ông ta hất Lê Mỹ Mỹ đang giữ cánh tay ông ta ra rồi đi lên phía trước chỉ vào Đường Hoan và hét lớn: “Đứa con gái bất hiếu! Mày nói linh tinh cái gì đấy! Tôi cho phép mày không nhận tao, nhưng tao không cho phép mày to gan rủa tao chết như vậy!”
Đường Hoan nghe xong, cô cảm giác như thể mình vừa nghe phải một câu chuyện cười.
Sau đó trong mắt hiện ra một chút bất ngờ, cô cười khẩy: “Nguyền rủa sao? Có vẻ như ông đã trách oan tôi rồi.”
Cô vẫn đứng một cách tao nhã trên sân khấu, dưới ánh đèn sân khấu, khuôn mặt xinh đẹp của cô như một con yêu tinh, nó khiến những người phụ nữ ở dưới sân khấu ao ước không thôi.
“Có người tưởng chừng như còn sống, nhưng thực ra đã chết, có người tưởng chừng như đã chết nhưng thực ra vẫn còn sống.”
Đường Hoan tùy tiện thốt ra một câu, sự mỉa mai thể hiện rõ trên mặt, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn vào khuôn mặt đang tức giận của Đường Kha Thành.
Nhưng cô không hề sợ hãi mà lại mỉm cười, giọng điệu mỉa mai: “Câu nói này rất phù hợp với ông, à đúng rồi, còn cả dì Lê nữa, chị…à không, bây giờ tôi nên gọi là em dâu mới phải, có đúng không,Vãn Tình?”
Chủ đề lập tức chuyển sang Đường Vãn Tình, khiến cho khách khứa đều vô cùng tò mò.
Đường Vãn Tình nhìn chằm chằm vào Đường Hoan đang kiêu ngạo đắc ý trên sân khấu, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, hận không thể lao lên xé xác cô ra!
Thực sự không ngờ rằng, Đường Hoan bị cướp đi người đàn ông mình yêu trong thời gian ngắn như vậy lại có thể tìm được một chỗ dựa vững chắc như Đoạn Kim Thần.
Rò ràng cô mới là mặt trăng giữa các vì sao và là tâm điểm của sự chú ý, kết quả lại trở thành em dâu của Đường Hoan!
Đáng giận….
Lúc này sự phẫn nộ và thù oán chất chứa đã sắp thiêu đốt cơ thể cô, nhưng giờ phút này cô không thể phát tác, cảm giác nhẫn nhịn nỗi nhục ở trong lòng khiến cô phải nghiến răng nghiến lợi.
“Nhà họ Đường rốt cuộc là thế nào vậy? Sao cứ gả một cô đi lại phải ồn ào một trận?”
“Đúng vậy, tôi thấy cô Đường Hoan này đúng là không biết điều, lần trước còn nói có mối quan hệ với Đoạn Lâm Phong trong vài năm, bây giờ lại mặc váy cưới vui vẻ gả cho Đoạn Kim Thần, quả thực là không đơn giản.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!