Chương 5
Xúc cảm xa lạ khiến trong lòng Đường Hoan gợn lên một cơn sóng và nhiều hơn hết là sự phản cảm.
Cô vùng vẫy, muốn tránh khỏi sự đụng chạm của anh nhưng lại bị người đàn ông hôn sâu hơn, anh áp cô vào tường và vòng tay qua eo cô.
Không biết đã hôn bao lâu, cho đến khi Đường Hoan cảm thấy sắp ngất đi Đoạn Kim Thần mới rời khỏi môi cô.
Anh trầm giọng xuống: “Đường Hoan, anh cho em một cơ hội để suy nghĩ, nghĩ kỹ rồi thì đến tìm anh.”
Đường Hoan nghiến răng giận dữ, cô đẩy anh ra, dựa vào tường lạnh lùng nói: “Anh Đoạn, nếu như anh nói xong rồi thì có thể đi, tôi cần phải nghỉ ngơi.”
Lần này Đoạn Kim Thần không hề làm khó cô mà nhanh chóng rời khỏi, Đường Hoan tức giận đi lên trước đóng sầm cửa lại.
Suốt một ngày, cô không ngừng giằng co với hai anh em nhà họ Đoạn, một người phản bội cô, còn một người muốn cưới cô!
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Đường Hoan cau mày nghe điện thoại, bên trong truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Cô Đường, nếu như bà ngoại cô còn không đóng viện phí, chúng tôi sẽ ngưng việc cấp thuốc.”
Đường Hoan bỗng giật mình, những chuyện tồi tệ hôm nay khiến cô suýt chút nữa quên mất bà ngoại vẫn đang nằm trong viện.
Cô đã bị mụ tiểu tam đê tiện Lê Mỹ Mỹ đuổi ra khỏi nhà họ Đường từ lâu, Đường Kha Thành lại càng căm ghét đứa con gái là cô, chỉ ước gì cô chết ở bên ngoài.
Mấy năm nay, cô luôn dùng tiền lương của mình để đóng viện phí cho bà ngoại, đến nay trên người cô cũng chẳng có nhiêu tiền tiết kiệm.
Cô hạ giọng nói: “Tôi biết rồi” sau đó liền cúp máy, cô ngồi xuống đất trong tình trạng chán nản, bây giờ cô phải tìm cách gom tiền nộp viện phí.
Điện thoại vừa cúp máy lại reo lên một lần nữa, Đường Hoan cau mày nhìn tên người gọi đến, chính là bố của cô – Đường Kha Thành.
Ban đầu muốn cúp điện thoại, nhưng đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô ngập ngừng một chút rồi nghe điện thoại, bên trong lập tức truyền đến âm thanh ầm ầm của Đường Kha Thành: “Đường Hoan, mày lập tức về đây xin lỗi dì và chị gái mày cho tao!”
Chỉ gắt gỏng nói một câu rồi cúp điện thoại, thậm chí cô còn chưa kịp nói gì.
Đường Hoan tức giận ném điện thoại sang một bên, đáy mắt lạnh lùng hiện lên một sự dứt khoát, Đường Kha Thành muốn ép cô vào con đường cùng, tối nay cô sẽ không đếm xỉa gì đến nữa.
Chuyện xảy ra tại hôn lễ hôm nay, cô biết mình đã chọc giận Đường Kha Thành và Lê Mỹ Mỹ, bây giờ cô quay về chính là tự tìm đường chết, nhưng bây giờ cô không còn lựa chọn nào khác.
Đường Hoan bước vào phòng lấy ra một cái gì đó rồi trực tiếp bắt taxi rời khỏi căn hộ và đến nhà họ Đường.
Vừa đi đến lối vào, một người đã xông đến đánh Đường Hoan, cô sớm đã biết được những mánh khóe của họ, cô đạp một cái, người đang xông đến là Đường Vãn Tình liền ngã xuống đất.
Lê Mỹ Mỹ đứng từ xa nhìn thấy, tức đến xanh mặt và vội vã chạy lại, Đường Hoan cười lạnh: “Sao vậy, cả nhà các người định vây lại để dạy dỗ tôi sao?”
“Hỗn xược!” Đường Kha Thành tức giận hét lên: “Mày phá hỏng hôn lễ của chị gái tao không nói, bây giờ còn dám ra tay đánh nó, về đến nhà ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói còn dám ra tay với chị gái, mày xem hôm nay tao có đánh chết đứa con gái bất hiếu như mày không!”
Nói xong ông ta liền xông lên, Đường Vãn Tình nhìn thấy như vậy liền bình tĩnh lại, chị ta vui sướng khi người khác gặp họa đứng nhìn Đường Kha Thành tức giận chạy lại và tát một cái thật mạnh vào mặt Đường Hoan.
Cái tát đến bất ngờ, Đường Hoan che đôi má sưng phồng, tức giận nhìn chằm chằm ông ta: “Đường Kha Thành, ông không xứng là bố của tôi, ông phóng túng cho hai mẹ con họ ép chết mẹ tôi, phóng túng cho họ bắt nạt tôi, nếu như tôi có thể lựa chọn, tôi thà chết trong bụng mẹ còn hơn làm con gái của ông!”
Đường Kha Thành giận đến run người, ông ta chỉ vào Đường Hoan, một lúc lâu vẫn không nói lên lời.
Lê Mỹ Mỹ lao thẳng lên, túm lấy tóc của Đường Hoan rồi giật xuống, tát liên tục vào người cô.