Toà nhà cổ kính vang lên những tiếng bước chân gấp gáp.
Bạc Nhược vừa tăng tốc chạy vừa xoay người nhìn đám người đang đuổi theo mình ở phía sau, khoảng cách gần như gan tấc.
Hô hấp của Bạc Nhược ngày một khó khăn, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Bạc Nhược vừa xoay người vừa chạy nên không để ý trước mặt đã xuất hiện một người đàn ông, gương mặt lạnh lẽo lãnh khốc.
Rầm !
Cả người Bạc Nhược va vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.
Người kia thuận thế kéo cô vào lòng rồi đưa tay ra hiệu cho đám người phía sau dừng bước.
“ Năm năm không gặp, thân thủ kém đi rất nhiều ”.
Người kia khẽ cười, giọng nói bất giác trở nên ấm áp.
Lời kia lọt vào tai, cơ thể Bạc Nhược cơ hồ vì lạnh mà run lên, lời nói rõ ràng là ấm áp.
Cô không cần ngẩng đầu cũng biết, kẻ kia chính là Vô Kỵ, người đàn ông mà năm năm nay cô chạy trốn, mà cũng là người đàn ông cả đời này cô hận nhất.
Thanh âm Bạc Nhược khẽ run, giọng nói yếu ớt cất lên.
“ Anh rốt cuộc muốn gì ? ”.
Toà nhà cổ kính này rất tối, ánh sáng từ bên ngoài chỉ đủ chiếu sáng một góc trên gương mặt của Vô Kỵ, thế nên Bạc Nhược nhìn không ra tâm tư của anh.
“ Em ! ”.
Vô Kỵ nhẹ nhàng đáp.
“ Tôi ? Vô tổng đang nói đùa phải không ? Năm năm trước anh lừa dối tình cảm của tôi, hại tôi hiện tại bị người ta truy cùng giết tận.
Vô Kỵ, anh hiện tại là đang muốn thứ gì ? Tôi của năm năm sau đối với anh mà nói chỉ là đống rác thải ngoài đường, tuyệt không có bất cứ giá trị lợi dụng nào ”.
Bạc Nhược dùng lực trốn thoát khỏi cái ôm của anh mà Vô Kỵ cũng không muốn miễn cưỡng cô liền nới lỏng tay.
“ Vậy nên em hiện tại chỉ có thể ở bên cạnh tôi mới an toàn ”.
Vô Kỵ đối với cô không có nửa điểm tức giận.
Anh thấy rất rõ đôi mắt tròn xoe kia hằn rõ sự hận thù, nhưng trong lòng anh chỉ có một chấp niệm chính là bằng mọi giá để có được cô.
“ Vô Kỵ, anh có biết tôi hận chỉ muốn giết chết anh không ? ”.
“ Biết ! ”.
“ Vậy còn dám để tôi ở bên cạnh mình không ? Vô Kỵ, anh phải biết để tôi ở bên cạnh mình chính là đem con dao đặt vào lòng bàn tay tôi mà tôi bất cứ lúc nào cũng có thể dùng con dao ấy lấy mạng anh ”.
Bạc Nhược không cười, giọng nói có phần nặng nề.
Năm năm trước chỉ vì mơ tưởng một tình yêu màu hồng, cô đã bất chấp tất cả mọi lời ngăn cản trong tổ chức Hắc Môn đến với anh.
Nhưng kết quả bản thân lại trở thành con cờ bị Vô Kỵ lợi dụng để diệt trừ Hắc Môn.
Người trong tổ chức Hắc Môn đối với cô có ơn nhưng lại vì cô mà toàn bộ phải chết !
Cô hận Vô Kỵ ! Nhưng lại không dám lại gần anh để báo thù bởi một lần tổn thương đã trở thành ám ảnh khảm sâu vào trái tim cô.
Nhưng hôm nay gặp gỡ ở toà lâu đài nghìn năm tuổi này, phải chăng là định mệnh an bài ?
“ Dám ! ”.
Vô Kỵ bước một bước đến trước mặt cô, đem khoảng cách giữa anh và Bạc Nhược thu hẹp lại.
Anh vươn tay, một lần nữa kéo cô vào trong lòng, lần này Bạc Nhược không phản kháng, ngoan ngoãn để anh ôm.
Một chữ lại tựa hồ như vàng như ngọc.
Trái tim Bạc Nhược khẽ run rẩy !
\[ ...!\]
“ Cô ấy đâu ? “.
Vô Kỵ đưa tay nới lỏng cà vạt, gương mặt tuấn tú giấu không nổi sự mệt mỏi.
Anh ngả người dựa lưng vào ghế sofa, giọng nói khàn khàn.
“ Bạc tiểu thư ở trên phòng nghỉ ngơi, giúp việc nói cô ấy đã ngủ rồi ”.
Diễn Phong chậm rãi đáp lại.
Anh ta vừa được coi là cánh tay phải của Vô Kỵ cũng vừa được coi là cánh tay trái của anh.
Nói chung, mọi việc lớn nhỏ xung quanh Vô Kỵ đều do một mình Diễn Phong giải quyết.
“ Một chút nữa có cuộc họp bên tập đoàn, Vô tổng, anh có muốn huỷ nó để đi thăm Bạc tiểu thư không ? ”.
“ Không cần.
Nếu tôi mà trở về cô ấy nhất định sẽ không được ngủ ngon giấc ”.
Câu thứ hai giọng nói Vô Kỵ có chút xót xa.
Đã tròn một tháng cô trở về bên cạnh anh nhưng thái độ của Bạc Nhược đối với anh luôn lạnh nhạt xa cách.
Cô giống như một đỉnh núi cao mà anh mãi mãi không thể với tới.
Anh biết cô hận anh.
Vậy nên anh không muốn quá gò bó cô trong thế giới mà anh tạo ra.
Vô Kỵ chỉnh lại trang phục, chầm chậm nói.
“ Đi họp thôi ”.
Vô Kỵ vừa mới bước một bước chuông điện thoại của Diễn Phong liền vang lên.
Anh ta nghe điện thoại, nét mặt thoáng chốc đã thay đổi.
Vô Kỵ dường như cảm nhận được có chuyện không may đã xảy ra.
Quả nhiên.
“ Vô tổng, Bạc tiểu thư bị người ta bắt cóc ”.
Vô Kỵ siết chặt tay, lập tức xoay người bỏ chạy.
“ Cuộc họp, huỷ ! ”.
\[ ...!\]
Địa điểm mà Bạc Nhược bị giam giữ chính là căn cứ cũ của tổ chức Hắc Môn.
Hắc Môn từng được coi là tổ chức lớn nhất chuyên đào tạo sát thủ, nhưng cuối cùng lại bại trong tay Vô Kỵ.
Vô Kỵ đến nơi, không chút chần chừ mà bước vào.
Tầng một sáng đèn, người đã đợi ở đó.
Đại sảnh rất rộng, xa xa anh nhìn thấy Bạc Nhược đang đứng bên cầu thang, cô không hề bị trói, nét mặt bình thản vô cùng.
Đáy mắt Vô Kỵ loé lên một tiếng sáng hiếm thấy.
“ Vô tổng đúng là gan to hơn trời.
Biết trước địa điểm là căn cứ cũ của Hắc Môn mà cũng dám đến ”.
Người lên tiếng chính là Giác Mạc Thiên, người đứng đầu của tổ chức Hắc Môn, cũng là người năm đó may mắn trốn thoát khỏi sự truy đuổi của Vô Kỵ.
Lời Giác Mạc Thiên nói không sai.
Khi biết tin đích đến chính là căn cứ của Hắc Môn trong lòng anh đã rõ Bạc Nhược vốn dĩ không bị bắt cóc, mà cô chính là muốn anh chết !
Vô Kỵ không để tâm đến Giác Mạc Thiên một mạch đi đến trước mặt Bạc Nhược.
Anh vừa đến trước mặt cô, cô đã lên nòng súng, chuẩn xác nhắm vào mi tâm anh.
“ Nhược Nhược ”.
Vô Kỵ gọi tên cô, giọng nói bỗng nhiên ấm áp đến kỳ quái.
Bạc Nhược đang muốn từ gương mặt kia để dò đoán tâm tư anh.
Cô không hiểu vì sao anh lại không giận cô, rõ ràng là cô đã tính kế anh.
Người đàn ông vô cùng trân quý mạng sống của mình, bất cứ kẻ nào động đến anh anh đều bắt kẻ đó hoàn trả gấp mười.
Nhưng giờ khắc này anh đứng ở đối diện cô, gương mặt không có một chút giá lạnh.
“ Vì sao lại đến đây ? ”.
Bàn tay cầm súng của Bạc Nhược khẽ run lên, nhưng rất nhanh đã được cô ép phải cứng rắn.
“ Trong tiềm thức của tôi đã coi em là người phụ nữ của mình.
Vậy nên nghe em gặp nguy hiểm tôi làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn ? ”.
Tầm nhìn Vô Kỵ dừng lại trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, thanh âm nhỏ dần đi.
“ Anh rõ ràng đã biết là tôi gài bẫy anh ”.
Nét mặt Bạc Nhược trắng đi, bàn tay còn lại khẽ khàng siết chặt.
Cõi lòng cô hiện tại giống như mặt biển cuộn sóng, hoàn toàn không biết bản thân đang muốn gì.
“ Bẫy sao ? Nhược Nhược, em sẽ giết tôi ư ? ”.
Bạc Nhược hồi lâu sau mãi đáp.
“ Sẽ ”.
Vô Kỵ bật cười.
“ Nhược Nhược em sẽ không giết tôi bởi vì một khắc đó em đã chần chừ ”.
Tiếng cười của Vô Kỵ vừa dứt, tiếng súng đã vang lên nối tiếp.
Một viên đạn bay chuẩn xác, ghim vào trái tim anh.
Nơi lồng ngực máu chảy không ngừng.
Người nổ súng không phải là Bạc Nhược mà là Giác Mạc Thiên.
Cô xoay đầu nhìn Giác Mạc Thiên, gương mặt không còn hột máu.
“ Vì sao ? A Thiên, không phải anh nói em mới đủ tư cách giết hắn sao ? ”.
“ Phải, anh đã từng nói thế.
Nhưng A Nhược, khoảng thời gian năm năm này em vẫn động lòng yêu hắn ”.
Cơ thể như có một chậu nước lạnh dội xuống khiến cả người run rẩy.
Cánh tay bất chợt bị người ta nắm lấy.
Cô xoay đầu nhìn Vô Kỵ, thấy anh đang nắm chặt lấy tay cô, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
“ Nhược Nhược, hắn nói đúng không, em yêu tôi sao ? ”.
Bạc Nhược không đáp.
Vô Kỵ mỉm cười.
“ Nếu lần này tôi may mắn sống sót trở về.
Nhược Nhược, mong em vui vẻ bước vào thế giới của tôi ”.
Dứt lời bàn tay anh dần dần trượt khỏi bàn tay cô, đôi mắt màu hổ phách đã nhắm nghiền.