Tiếng súng vang lên từng hồi không dứt, Vô Kỵ đứng trong gió cũng không có biểu hiện gì cả.
Rất nhanh trước mặt anh và Diệm Tước đã xuất hiện một tốp xe, độ khoảng năm chiếc, mỗi chiếc đều có thể chứa tới mười người.
“ Quả nhiên là Vô tổng, đắc tội cũng phải đắc tội với người đặc biệt ”.
Diệm Tước đứng bên cạnh anh, gương mặt khẽ nghiêng sang một bên dường như là đang quan sát đám người vừa tới.
Ngũ quan của hắn rất đẹp, từng đường nét góc cạnh được ánh trăng mờ nhạt rọi xuống càng thêm phần sắc sảo.
Diệm Tước cũng là người lăn lộn trong giới hắc đạo đương nhiên cũng hiểu được mục đích của những kẻ vừa tới.
Đoạt số vũ khí từ tay Vô Kỵ là phụ, giết chết Vô Kỵ mới là chính.
Vốn là ân oán cá nhân giữa họ Diệm Tước hắn không tiện xen vào, nhưng Vô Kỵ đã nói lợi ích mà hắn ké được không đơn giản là số tiền bồi thưởng khổng lồ mà còn là ...!một nữ sát thủ !
Người bên trong chiếc xe đi đầu đã bước xuống, khác hẳn với bốn chiếc xe còn lại chiếc xe đi đầu mang phong cách sang trọng, khó gần.
Người đàn ông bước xuống đầu tiên, kế tiếp là người phụ nữ.
Khoảng khắc bóng hình của người phụ nữ lọt vào tầm mắt, cơ thể Diệm Tước bỗng chốc trở nên căng cứng.
Hắn cũng cơ hồ nhận ra được sự thay đổi trong đôi đồng tử của nữ nhân kia.
Hai ánh mắt chạm nhau, cô ta có vài giây sửng sốt nhưng rất nhanh đã điều chỉnh tâm trạng.
“ Đưa số vũ khí này cho chúng tôi các người có thể bình an mà rời đi.
Dựa vào tình hình hiện tại, thế lực của các người so với thế lực của chúng tôi ai lợi ai thiệt các người ắt hẳn rõ ràng ”.
Người đàn ông lên tiếng, cất giọng đanh thép.
Hắn lấy trong túi quần một bao thuốc, vừa nhìn đã biết đây là một loại thuốc được đặt riêng, trên thị trường không hề sản xuất.
Điếu thuốc nhanh chóng đặt trên môi, nữ nhân đứng phía sau hắn lập tức tiến lên trước mặt, châm lửa.
“ Thật sự chỉ cần lô hàng này ? ”.
Vô Kỵ tựa hồ như nghe được một câu chuyện cười, khoé môi nâng lên ba phần, đôi đồng tử màu hổ phách giấu không nổi sự cao ngạo.
Chưa có kẻ nào dám ngang nhiên cướp hàng từ tay anh, thậm chí là hàng do Diệm Tước cung cấp.
Người sống trong giới hắc đạo không thể không biết quy luật sống còn, động vào hàng của Diệm Tước cơ thể sẽ hoá thành tro.
Thế nhưng người này hôm nay vẫn đến đây thậm chí còn dẫn theo rất nhiều binh lực.
Vô Kỵ biết lô hàng này bọn họ nhất định phải có được, bởi vì nếu không có số vũ khí việc tranh giành địa bàn sẽ gặp khó khăn.
Anh nhìn thẳng về người đàn ông vừa lên tiếng, thoáng chốc đáy mắt đã trở nên u ám, giống như bầu trời trên đỉnh đầu.
“ Chỉ cần lô hàng này ”.
Người kia dĩ nhiên nghe ra sự châm chọc của Vô Kỵ, hai tay để dọc bên chỉ quần của hắn âm thầm siết chặt, mồ hôi đổ ra ướt sũng lòng bàn tay.
“ Giác Mạc Thiên, anh nói dối ! ”.
Sáu chữ đơn giản nhưng lại khiến người phụ nữ đứng phía sau người đàn ông kia phát run lên.
Cô ta không dám tin Vô Kỵ hoàn toàn có thể nhận ra bởi vì thuật dịch dung của Giác Mạc Thiên đã đạt đến giới cảnh cao nhất.
Đến cô ta nhìn vào còn không phát hiện một lỗ hổng, Vô Kỵ vì sao có thể ?
Diệm Tước nghe vậy, cũng không có quá nhiều phản ứng dường như hắn cũng đã phát hiện.
Giác Mạc Thiên, chủ thượng tổ chức Hắc Môn từng nổi danh một thời không ai là không biết.
Hơn nữa, Diệm Tước hắn đối với kẻ này phải là cực kỳ biết rõ !
“ Thị lực của Vô tổng đúng là không thể đùa được ”.
Giác Mạc Thiên gián tiếp thừa nhận, hắn đưa tay vòng ra sau mang tai gỡ một lớp mặt nạ được phủ trên gương mặt xuống, ngay lập tức đã quay trở về dáng vẻ quen thuộc.
Hắn và Vô Kỵ đứng đối diện nhau, khí chất không hề thua kém.
“ Lần này Giác thiếu đến đây một là muốn đoạt lô hàng này từ trong tay tôi, hai là muốn giết tôi.
Tôi nói có đúng không ? ”.
Vô Kỵ mím chặt môi, đáy mắt chợt sâu thẳm.
Lần này Giác Mạc Thiên đến anh đã nắm rõ mục đích vậy nên việc anh dụ người đến đây trong lòng hắn cũng ắt phải rõ ràng.
“ Nếu Vô tổng đã hiểu vậy thì anh tự động tay hay là tôi giúp anh ? ”.
Lời vừa dứt đám sát thủ phía sau lưng Giác Mạc Thiên đã được tập hợp lại, ai nấy đều trong trạng thái cảnh giác.
Hôm nay Giác Mạc Thiên dù không giết được Vô Kỵ cũng phải lấy được lô hàng này.
Lần trước trận chiến trong khu rừng ngăn cách giữa hai thành phố hắn đã thua thảm hại, binh lực và vũ khí đều tổn thương nghiêm trọng dẫn đến việc khôi phục tổ chức bị gián đoạn.
Hiện tại có cơ hội trong tay, hắn chỉ cần thành công chiếm đoạt địa bàn của Long Nhất sẽ có thể chuyển mình thành công, một lần nữa đem Hắc Môn quay trở lại thế giới hắc đạo.
Nhưng muốn Long Nhất nhường chỗ, hắn buộc phải sở hữu số vũ khí hạng sang này trong tay.
“ Giết được tôi, cô ấy sẽ yêu anh sao ? ”.
Cơ thể Giác Mạc Thiên bỗng chốc căng cứng.
Hắn đờ đẫn đứng đó, tầm mắt cơ hồ bị thứ gì đó chặn lại, phía trước chỉ còn lại một mảng đen tối tăm, trong mảng đen ấy hình ảnh xinh đẹp của người phụ nữ dần dần xuất hiện.
Hắn nhìn thấy lần đầu tiên hắn gặp cô, nhìn thấy khoảng thời gian cô cùng hắn luyện tập, nhìn thấy rất nhiều chuyện đều là ký ức đẹp đẽ nhất ở quá khứ.
“ Là tại anh ! ”.
Giác Mạc Thiên hừ lạnh một tiếng, thấp giọng nói.
Hắn đưa tay xoa nhẹ hai huyệt thái dương, hình ảnh của người phụ nữ liền nhanh chóng biến mất.
“ Là do tôi hay do anh, trong lòng Giác thiếu không phải đã biết hay sao ? Đồ vật năm năm trước anh lấy từ chỗ tôi bây giờ có phải đã nên trả rồi không ? ”.
Diễn Phong đứng phía sau Vô Kỵ đã có hành động.
Anh ta đưa tay những sát thủ được sắp xếp nấp trong tối đã toàn bộ lộ diện, số lượng so với sát thủ mà Giác Mạc Thiên mang đến chỉ có hơn chỉ có không có kém, đến Diệm Tước cũng bị hoảng sợ vì sự chuẩn bị của anh.
Cảnh tượng trước mắt kỳ thực đã sớm nằm trong sự suy đoán của anh.
Vô Kỵ biết Giác Mạc Thiên sẽ vì lô vũ khí này mà đến tìm anh, anh chỉ vì sợ hắn thay đổi quyết định nên mới kéo Bạc Nhược đến đài truyền hình phỏng vấn bởi vì chỉ cần là chuyện liên quan đến người con gái này Giác Mạc Thiên đều sẽ không bỏ qua.
“ Vô Kỵ anh dám gài bẫy tôi ! ”.
Giác Mạc Thiên trước khi đến đây đã làm tốt công tác chuẩn bị, Vô Kỵ và Diệm Tước mang theo bao nhiêu người tới đều nằm trong sự kiểm soát của hắn.
Nhưng việc đến mức này hắn mới vỡ lẽ, người đàn ông kia tuyệt đối không phải dạng người đơn giản.
“ Thế nào ? Sợ rồi sao ? Giác Mạc Thiên tôi cho anh cơ hội cuối cùng đồ mà năm năm trước anh lấy đi hoặc là trả lại hoặc là mất mạng ”.
Hai tay Vô Kỵ đút túi quần, thong dong nhìn về hướng của Giác Mạc Thiên.
Người phía sau anh đã nâng súng, đồng loạt ngắm về phía của bọn họ.
Còn Diệm Tước đứng bên cạnh, không thể nhàn nhã hơn.
“ Nếu anh giết tôi, cô ấy sẽ tha thứ cho anh sao ? ”.
Thu lại sự hoảng hốt nơi đáy mắt, Giác Mạc Thiên cũng nhìn anh, khoé môi hơi cong lên mỉm cười.
Hắn biết chỉ dựa vào mình Bạc Nhược mạng của hắn ngày hôm nay nhất định sẽ có thể đảm bảo.
Quả nhiên lời vừa dứt hắn liền cảm nhận được cơn thịnh nộ từ đối phương.
“ Đưa người tới ”.
Lúc này người phụ nữ đứng phía sau Giác Mạc Thiên đã có hành động.
Cô ta nói xong, đám người phía sau lưng tự động tách thành hai hàng, chừa một lối nhỏ ở giữa để bước đi.
Hai người đàn ông kéo theo một người phụ nữ đang trong tình trạng mê man.
“ Giác Mạc Thiên, anh chán sống rồi sao ? ”.
Người được đưa tới không ai khác chính là Bạc Nhược.
Hai bàn tay đút bên trong túi người đã siết chặt, gân xanh nổi lên trông ghê tợn vô cùng.
Trước khi anh đến đây đã sai người sắp xếp cẩn thận cho cô, lại thêm quan hệ giữa cô và Giác Mạc Thiên, anh nghĩ hắn sẽ không dùng cô để thoát thân, chỉ là không ngờ người kia lại đê tiện đến vậy.
“ Tôi và anh không phải đều như nhau ư ? Vô Kỵ, anh lợi dụng cô ấy kích thích tôi đến đây, còn tôi lợi dụng cô ấy để bảo toàn tính mạng.
Chúng ta chính là một loại người ”.
Bạc Nhược được đẩy lên phía trước, Giác Mạc Thiên dường như có ý né tránh cô, tầm mắt hắn rơi về hướng khác.
Có lẽ trong lòng hắn đang cảm thấy tội lỗi sao ?
Vô Kỵ càng siết tay lại càng siết chặt.
Anh và hắn không phải một loại người, tuyệt đối không phải ! Anh là muốn tốt cho cô, còn hắn chỉ là lợi dụng cô.
Vô Kỵ cố gắng khống chế bản thân không cho chính mình nghĩ linh tinh.
Lòng anh hiện tại nóng như lửa đốt, trước mặt là Bạc Nhược trong trạng thái hôn mê bị người khác giam giữ, anh không thể không lo lắng sao ?
“ Để lại vũ khí rồi đưa người của anh rời đi ”.
Giác Mạc Thiên buông một câu, đáy mắt đã trở nên lạnh nhạt.
Chỉ cần hắn có thể khôi phục được Hắc Môn, hắn sẽ đưa Bạc Nhược rời khỏi này, vĩnh viễn không quay lại.
Sau đó từ từ dùng sự chân thành của chính hắn để cảm động trái tim cô.
“ Giác Mạc Thiên, anh cảm thấy sau khi đưa Bạc Nhược tới đây anh có thể bình an mà rời khỏi ? ”.
Mấy chữ cuối Vô Kỵ cố tình cao giọng, rõ ràng là đang uy hiếp.
Diễn Phong nhận được tín hiệu trong lời nói của anh xoay người lập tức hành động.
Không hề có tiếng súng nổ vang trời, lần này thế cục thay đổi nhanh chóng, người mà Giác Mạc Thiên mang tới đều đồng loạt di chuyển, đứng phía sau Diệm Tước, chỉ duy nhất người phụ nữ kia không rời đi.
Cơ thể Giác Mạc Thiên cứng đờ, hắn nhìn thấy rất rõ sự đắc ý trong ánh mắt của Diệm Tước.
Hắn bỗng chốc phẫn nộ, xoay người túm chặt lấy cổ của người phụ nữ kia.
“ F, ngay cả cô cũng dám phản bội tôi ? ”.
Số người này đều là cô ta sắp xếp.
Hắn vì tin tưởng cô ta nên mọi chuyện đều giao cho cô ta quản lý.
Nhưng không ngờ lại là nuôi ong tay áo.
Cơ thể F run rẩy, cô ta cũng không ngờ thế cuộc lại thay đổi đến mức này.
Ánh mắt rơi trên người Diệm Tước, hàn khí nhanh chóng vây quanh lấy F.
“ Chủ thượng, tôi không có ! Tôi không hề phản bội anh ”.
“ Không hề ? Đám sát thủ này đều là do cô mua về.
F, cô một tiếng gọi tôi là chủ thượng, hai tiếng cũng gọi tôi là chủ thượng.
Tôi cứ tưởng rằng giữa chúng ta có mối quan hệ rất đặc biệt đấy ”.
Bàn tay của Giác Mạc Thiên rơi xuống bả vai của F, hơi kéo chiếc áo mà F mặc trên người, trong không gian mờ ảo dấu hôn đỏ chói như ẩn như hiện.
Mối quan hệ rất đặc biệt ?
Trái tim F lạnh lẽo.
Phải, cô ta với hắn không phải chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, còn có quan hệ giường chiếu.
Nực cười thay !
Giác Mạc Thiên rút ra một khẩu súng lục, chuẩn xác đặt trên thái dương của F.
“ F, tôi không thích những kẻ chống đối tôi ”.
F biết, cô ta đương nhiên biết điều này.
Chuyện trước mắt đã thoát khỏi sự kiểm soát khó mà giải thích, chi bằng tiết kiệm sức một chút, thoải mái mà chấp nhận.
F nhắm chặt hai mắt, khẽ nói.
“ Chủ thượng, xin lỗi ! ”.
Bàn tay giữ lấy nòng súng của Giác Mạc Thiên khự lại trong giây lát.
Lần này có tiếng súng vang lên nhưng không phải là của Giác Mạc Thiên mà là của Diệm Tước, viên đạn bay thẳng, xuyên qua lòng bàn tay của Giác Mạc Thiên.
“ Vô tổng, nhìn thấy chưa súng của tôi chất lượng như vậy đấy ! ”.
Diệm Tước như cười như không.
Hắn đi về phía của Giác Mạc Thiên, không hề quan tâm đến gương mặt đau nhăn nhỏ của người kia đã xốc ngược F nhét lên xe.
Trước khi đi, buông một câu với Vô Kỵ.
“ Vô tổng, hết kịch rồi xin phép về trước ”.
Vô Kỵ gật đầu.
Anh cúi đầu nhìn người phụ nữ ở trong lòng, đến lúc này mới khẽ thở dài một hơi.
Cũng may là Diệm Tước chuẩn bị chu đáo, đem người của hắn biến thành người của Giác Mạc Thiên nếu không hôm nay cô có chuyện gì anh sẽ tự dằn vặt bản thân mất.
“ Đưa người về, dùng hình lấy đồ, nhưng không được lấy mạng ”.