Lọc Truyện

Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em - Mộ Diệc Thần

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Ông ta đã hành động rất cẩn thận rồi, vậy mà vẫn bị anh phát hiện!

Tô Thành Kiệt bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Mộ Diệc Thần lạnh lùng nhìn ông ta, giọng điệu không mấy thiện nói: "Ông đang định chơi trò giả ngu với tôi à?"

Nếu anh mà không có chuyện thì anh tìm ông ta làm gì?

Nghe đến đây, tay đang cầm ly rượu của Tô Thành Kiệt càng siết chặt hơn, nhưng ông ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh, "Không phải tổng giám đốc Mộ đến đây là vì cổ phiếu của Tô thị đấy chứ? Tôi không ăn trộm hay ăn cướp, có người bán thì tôi mua, không có vấn đề gì đúng không?"

Ông ta không chắc anh biết bao nhiêu phần trăm rồi, chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu.

Lỡ như cậu ta chỉ đến vì chuyện cổ phiếu thì sao, ông ta không thể bứt dây động rừng được.

Mộ Diệc Thần nghe xong lời này của ông ta, hai mắt anh tối sầm lại, "Chuyện này đương nhiên không phải là vấn đề, cái mà tôi muốn biết là tiền mua cổ phiếu của ông, từ đâu mà có?"

Kể từ khi anh quyết định giúp Tô Vũ Đồng cướp lại Tô thị, anh đã kiểm tra tất cả tài sản của Tô thị, khi ông ta rời đi không có một xu dính túi.

Bây giờ mới có một năm trôi qua, ông ta lại có nhiều tiền đến mức đủ khả năng đi mua cổ phiếu?

Trong chuyện này có quá nhiều điều khiến ta phải nghi ngờ!

Nghe thấy lời này của Mộ Diệc Thần, vẻ mặt của Tô Thành Kiệt thoáng chút thay đổi, "Tổng giám đốc Mộ, tiền của tôi từ đâu mà có hình như không phải là chuyện anh cần quan tâm nhỉ?"

Thấy ông ta cố tình lảng tránh vấn đề, Mộ Diệc Thần nói: "Sao tôi lại không bận tâm cho được? Chủ tịch hiện tại của Tô thị, Tô Vũ Đồng là vợ tôi. Khi ông còn là chủ tịch của Tô thị, tài khoản của công ty bị hụt rất nhiều, tôi có quyền giúp cô ấy thu hồi tất cả các khoản nợ."

Ông ta càng không muốn trả lời, thì anh càng phải tìm hiểu nó.

Ông ta che giấu như vậy chắc chắn là có vấn đề.

Tô Thành Kiệt nghe anh nói như vậy thì hiểu ngay, nếu hôm nay mình không tìm được lý do, giải thích rõ nguồn gốc của số tiền đó thì Mộ Diệc Thần chắc chắn sẽ không bỏ qua, ông ta liền nói với anh: "Khi còn đi du học tôi đã mua một chút trái khoán Châu Âu, bây giờ thu được lợi ích rồi."

*Trái khoán Châu Âu: dola Châu Âu

"Ha!" Mộ Diệc Thần cười một tiếng chế nhạo, "Thật sao? Tô Thành Kiệt, có lẽ ông biết công việc kinh doanh của gia đình tôi là bắt đầu từ nước ngoài. Muốn điều tra xem ông có mua trái khoán Châu Âu hay không thì không khó, ông tốt nhất nghĩ kĩ đi rồi hẵng nói!"

Ông ta luôn cảm thấy mình không có gì để nói.

Mộ Diệc Thần không nhắc Tô Thành Kiệt thì ông ta suýt nữa quên mất Hoa Thành sinh ra ở nước ngoài, sắc mặt ông ta có chút khó coi, nhưng ông ta vẫn bình tĩnh không để lộ khuyết điểm, "Đương nhiên tôi biết tổng giám đốc Mộ là người rất thông mình, sao tôi dám lừa cậu chứ?"

Vượt qua được cửa ải này rồi tính tiếp!

Thấy ông ta không thành thật, Mộ Diệc Thần cười nham hiểm, "Nếu đã như vậy thì bây giờ chúng ta cùng tính toán lại, xem ông còn nợ Tô thị bao nhiêu tiền nhé?"

Không nói đến những bí mật mà ông ta còn giấu, chỉ cần tính đến khoản ông ta muốn trở mình quay lại Tô thị.

Ông ta làm Vũ Đồng lo lắng, anh liền muốn một nửa mạng của ông ta, để ông ta không bao giờ trở mình được!

Tô Thành Kiệt lợi dụng cơ hội giả điên, không dễ gì mới có có cơ hội hít thở, lúc này lại bị Mộ Diệc Thần cắn, ông ta đương nhiên không cam lòng, nói: "Tổng giám đốc Mộ, công ty thua lỗ cũng không phải trách nhiệm của một mình tôi, món nợ này không thể tính hết lên đầu tôi được!"

"Ông đang nói điều kiện với tôi?"

Giọng nói của Mộ Diệc Thần lạnh lùng đến cực điểm.

Không ai ngoại trừ Tô Vũ Đồng có thể đưa ra điều kiện với anh, chỉ có thể phục tùng nghe lời.

Cảm nhận được khí lạnh trên người anh, Tô Thành Kiệt không dám nói thêm gì nữa, chỉ sợ nếu chọc tức anh, anh thật sự sẽ đi kiểm tra trái khoán Châu Âu, đến lúc đó mọi việc sẽ bị bại lộ.

Cho đến lúc này, Mộ Diệc Thần dường như chỉ biết ông ta mua cổ phiếu của Tô thị, những thứ khác anh vẫn không biết, ông ta không muốn nảy sinh phiền toái ngoài dự tính.

Thấy ông ta ngừng nói, Mộ Diệc Thần nhìn Diêm Tịnh nói: "Một tuần nay cô trú ở Tô thị, tài chính của Tô thị chắc cô biết rõ, cô tính toán xem ông ta phải bù bao nhiêu tiền!"

Diêm Tịnh là trợ thủ đắc lực nhất của anh, anh tin cô ấy sẽ đưa ta một con số khiến anh hài lòng.

Tô Thành Kiệt dám thừa nước đục thả câu, anh nhất định sẽ khiến ông ta ghi nhớ suốt đời.

"Vâng, tổng giám đốc Mộ."

Diêm Tịnh vẫn luôn kiểm tra cổ phiếu của Tô Thị, cho nên cô ấy đương nhiên biết đã lỗ bao nhiêu, nhưng vì muốn dày vò Tô Thành Kiệt, cô ấy vẫn giả vờ một chút, bắt đầu tính toán.

Năm phút sau, cô ấy cung kính nói với Mộ Diệc Thần: "Tổng giám đốc Mộ, tổng cộng là hơn 282 tỷ."

Mộ Diệc Thần nghe vậy, anh lạnh lùng nhìn Tô Thành Kiệt nói: "Hơn 282 tỷ, cộng thêm tiền lãi, trả lại 350 tỷ là được rồi."

"350 tỷ!"

Tô Thành Kiệt đơ luôn rồi!

Tổng cộng ông ta mới chỉ kiếm được hơn 176 tỷ, bây giờ lại bảo ông ta trả 350 tỷ! Muốn ép chết ông ta à? Mộ Diệc Thần, cậu thực sự quá tàn nhẫn.

"Có vấn đề gì sao?"

Mộ Diệc Thần thờ ơ nhìn ông ta, trong giọng nói có chút mất kiên nhẫn.

Tô Thành Kiệt thầm siết chặt nắm đấm, "Tổng giám đốc Mộ, tôi không có nhiều tiền như vậy, tôi có thể trả tiền bằng số cổ phiếu trong tay được không?"

Người đàn ông chí lớn là phải biết tránh đi cái hại trước mắt, chỉ cần vụ án kia ra tòa, Tô Vũ Đồng không chết cũng sẽ phải ngồi tù dài, đến lúc đó ông ta còn sợ không có cơ hội sao?

Bây giờ nên đối phó với tên Mộ Diệc Thần này trước, ông ta không có khả năng đắc tội với tên sát thần này.

Bài học từ Lâm Yên Nhiên vẫn còn sờ sờ trước mắt, quả thực không thích hợp để đối đầu trực tiếp với cậu ta.

Nếu ông ta ngóc đầu lên được thì mười người như cậu ta cũng không phải là đối thủ.

Mộ Diệc Thần nghe vậy thì hỏi, "Trong tay ông có bao nhiêu cổ phiếu?"

Tô Thành Kiệt giữ một cái đầu lạnh, nói, "Thêm cả cổ phần lúc trước của Vũ Nồng cho tôi thì tôi có 30%!"

"Ha!" Mộ Diệc Thần lại cười lạnh, ánh sáng trong đôi mắt nâu của anh mờ đi, "Tô Thành Kiệt, 30% của ông dám sánh với 350 tỷ? Ông đang đùa tôi à? Nếu ông còn cố chấp không nói thật thì hậu quả tự chịu!"

Tuy rằng hiện tại Tô thị phát triển rất tốt, nhưng bởi vì vụ án công trường, giá cổ phiếu rớt xuống khá sâu, anh không tin Tô Thành Kiệt chỉ có mỗi 30%!

"Tổng giám đốc Mộ, tôi thực sự chỉ có 30% cổ phần!" Tô Thành Kiệt nhấn mạnh vào câu nói này.

Ông ta không thể khai hết được, ông ta cũng phải giữ lại chút ít.

"Nếu Tô Thành Kiệt ông đã không trung thực, vậy thì chúng tôi phải nhờ đến pháp luật rồi. Tiểu Phương, Tiểu Viên bắt ông ta lại đưa đến đồn cảnh sát, tố cáo ông ta biển thủ công quỹ."

Lúc trước Lâm Yên Nhiên vì cứu Tô Vũ Nồng nên đã tham ô một lần, anh không sợ sẽ không có bằng chứng để buộc tội Tô Thành Kiệt.

Tiểu Phương và Tiêu Viên nghe được lệnh của Mộ Diệc Thần, lập tức đến bắt Tô Thành Kiệt.

Tô Thành Kiệt hoảng sợ, "Tổng giám đốc Mộ, tôi giao, tôi giao hết!"

Ông ta không thể đến đồn cảnh sát, tuyệt đối không thể đi.

Nghe được lời nói của ông ta, Mộ Diệc Thần thờ ơ: "Muộn rồi, đưa đi!"

Ông ta không thành thật chút nào, thả ông ta đi, đó là điều tuyệt đối không thể!

Bây giờ anh bắt ông ta, không chỉ có thể lấy lại số cổ phiếu trong tay ông ta trả cho Vũ Đồng, mà còn có thể cho ông ta chịu các biện pháp trừng phạt của pháp luật.

Một cơ hội tốt như vậy đương nhiên anh sẽ không để tuột mất.

Tiểu Phương và Tiểu Viên đồng thanh đáp: "Vâng, thưa ông chủ!" Sau đó họ kéo Tô Thành Kiệt ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT