Lọc Truyện

Tổng tài cao lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Hốc mắt đỏ hồng, cô cắn chặt hàm răng dùng hai cùi chỏ chống đỡ cơ thể bò sấp xuống đến gần mép giường từng chút một, giơ bàn tay phải run rẩy ra muốn cầm lấy điện thoại di động trên sàn nhà. 

Cô muốn, muốn tìm anh, Nguyễn Chi Vũ... 

Hơi thở rối loạn, thân thể yếu ớt, Trần Tử Huyên ở trên giường nghiêng người phịch một cái tê xuống đáy giường. 

Cô cảm thấy sau lưng đau nhói, cả người xốc xếch, mồ hôi lạnh đầm đìa, đau đến nỗi cánh môi đều đã bị cô cắn ra máu. 

Chật vật bò về phía trước, cuối cùng cũng lấy được điện thoại di động, ngón tay cô run rẩy vẽ vài cái lên màn hình, sau đó mới bấm số của anh... 

 

"Nguyễn... Nguyễn Chi Vũ." Cô giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng vậy, giọng nói yếu ớt run run đứt quãng gọi tên anh. 

"Nguyễn Chi Vũ... Tới khách sạn Quân Lâm, tôi rất khó chịu, anh tới..." 

"Tới chỗ nào?" Điện thoại di động được kết nối, nhưng lại là một người phụ nữ nghe máy. 

Giọng nói của người phụ nữ kia mềm mại dịu dàng lộ ra chút mập mờ: "Chị Vũ anh ấy đang chăm sóc tôi, chúng tôi bề bộn nhiều việc, tối nay anh ấy qua đêm ở chỗ tôi." 

"Trần Tử Huyên, bây giờ anh ấy không muốn đếm xỉa tới cô, cô có chuyện gì cần tôi chuyển cho anh ấy sao?" 

Tít tít tít... 

Trần Tử Huyên một câu cũng không nói được, có vài thứ nghẹn ngào ở cổ họng, nhịn rất khó chịu... 

Khóe mắt chảy ra một hàng nước mắt, cô chật vật bò trên sàn nhà, tay phải siết chặt điện thoại di động, có một sự tuyệt vọng và hèn mọn dần dâng lên. 

"A." Đau quá. 

Bụng lại truyền tới một cơn đau đớn mãnh liệt. 

Khi cúi đầu xuống nhìn, cả khuôn mặt Trần Tử Huyên đều tái xanh, cô hoảng sợ mở to hai mắt. 

Nín thở cũng không nên được nhịp tim cuồng loạn, trước mắt là một khoảng màu đỏ nhạt nhìn thấy mà giật mình từ dưới chân cô chảy ra... 

"Đứa nhỏ..." 

Toàn bộ đầu óc chỉ có một suy nghĩ, đứa nhỏ... 

Cánh môi tái nhợt của cô run run, không ngừng lầm bầm, giống như là bị giật mình quá độ, cực kỳ hoảng sợ, đã quên mất phần đau đớn trên thân thể, cô đã bị nỗi sợ hãi lớn hơn bao phủ. 

Đứa nhỏ, sinh non... 

Cô lần nữa cầm lấy điện thoại di động, lúc này ngay cả hô hấp cũng trở nên đứt quãng: "Nguyễn Chi Vũ, Nguyễn Chi Vũ.." Sự khủng hoảng tập kích lên đầu đầu, rối loạn cả tâm thần. 

"Cứu, cứu con tôi." 

Cô gần như tuyệt vọng khóc tỉ tê, kêu gào về phía điện thoại di động: "Lưu Oánh Oánh, đưa điện thoại di động cho Nguyễn Chi Vũ, đưa cho anh ấy, đứa nhỏ! Bảo anh ấy mau cho người 

tới..." 

"Anh không muốn nó, tôi muốn..." Giọng nói có đầy sợ hãi, lời nói cũng không mạch lạc: "Tôi có thể tự mình nuôi dưỡng nó.." 

"Tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống của hai người, tôi cầu xin các người, cứu..." Cô không nhịn được nghẹn ngào khóc thành tiếng, giọng nói yếu ớt run run, hèn mọn cầu khẩn. 

Cứu, cứu con tôi. 

[Số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy.] 

Trả lời cô lại là giọng nói máy móc lạnh như băng, lặp lại từng cầu một, khiến cho đáy lòng cô trong nháy mắt rơi xuống vực sâu, tựa như không bao giờ siêu sinh. cứu tôi... 

Hai con người trống rỗng của cô nhìn chằm chằm màu đỏ nhạt giữa hai chân, chóp mũi là mùi máu tanh nồng nặc, cả căn phòng đều tràn ngập hơi thở tử vong... 

Cho đến khi đôi mắt cô bị nước mắt che mờ, nhìn về phía màn hình điện thoại di động, ngón tay run rẩy định bẩm 120 nhưng lại đột nhiên dùng hết tất cả tiếng động. 

Màn hình điện thoại di động vẫn sáng nhưng người phụ nữ kia nhưng đã nhắm hai mắt... 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT