Lọc Truyện

Tổng tài cao lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 

Lê Hướng Bắc nhận điện thoại của anh, trước tiên là ngây ra một lát rồi mới phản ứng lại được từ "cô ấy trong lời Nguyễn Chi Vũ là đang chỉ Trần Tử Huyên. 

"Trần Tử Huyên sao nữa vậy?" Nghe thấy giọng điệu này, dường như tâm trạng của anh đang rất tệ. 

CDN 

Sắc mặt lạnh lẽo của Nguyễn Chi Vũ phản chiếu qua cửa kính bệnh viện, anh lạnh giọng thúc giục: "Bây giờ đi ngay đi!" 

"Trước đó tôi đã gọi điện thoại cho Trần Tử Huyên, điện thoại luôn báo đường dây bận. Lần này cô ấy tới thành phố C, ngoại trừ thăm bà cụ Trần ra thì giống như còn gặp vài người khác..." Lê Hướng Bắc vừa nói vừa cầm chìa khóa xe lên: "Bây giờ tôi sẽ lái xe sang đó." 

Lê Hướng Bắc nghĩ nghĩ, nhịn không được mà hỏi một câu: "Chi Vũ, bây giờ cậu đang ở đâu? Không đi sang khách sạn Quân Lâm tìm cô ấy sang?" 

Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ phức tạp, anh không trả lời anh ta mà lại cúp điện thoại. 

Lê Hướng Bắc thấy mình bị cúp máy thì buồn bực nhún nhún vai: "Làm trò gì mà khó chịu vậy?" 

Rõ ràng là quan tâm cô nhưng lại không tự mình đi thăm. 

Có điều Lệ Hướng Bắc lại nhớ đến chuyện lần trước ở Diệm Hỏa, lần trước Nguyễn Chi Vũ vội vàng chạy sang tìm cô, kết quả... anh mắt cô một trận, hai người chiến tranh lạnh. 

Mười hai giờ đêm tới mười hai giờ ba mươi phút. 

Nửa tiếng không thể nói là dài, thế nhưng Nguyễn Chí Vũ đã đứng ngay hành lang bệnh viện suốt khoảng thời gian đó, anh đã không còn đủ kiên nhẫn nữa. 

Lúc Lê Hướng Bắc đến khách sạn đã khoảng một giờ sáng, mà khoảng cách giữa bệnh viện với khách sạn Quân Lâm lại gần hơn một chút, ước chừng chỉ cần 20 phút đã đến. 

Nguyễn Chi Vũ đi thẳng về thang máy, khóe môi nhếch lên tự giễu, thật sự không biết bản thân đang vội cái gì. 

Cô không nhận điện thoại của anh, chỉ một việc nhỏ như thế, sao anh phải tức giận cơ chứ? 

Trước giờ anh luôn là một người vô tâm, nhưng gần đây anh càng lúc càng mất kiểm soát, rất dễ cáu gắt. Mỗi lần có chuyện gì liên quan đến cô, anh đều không thể kiểm soát được bản thân. 

Tức giận... thật ra cũng chỉ có một nguyên nhân để giải thích, là để ý. 

Anh thò tay phải vào túi quần, cầm chìa khóa xe lên, sau đó sải bước về thang máy. Lúc đó, ánh mắt anh lơ đãng liếc nhìn dãy phòng bên trái, một bóng người quen thuộc khiến anh dừng bước lại. 

Triệu Dịch Kiệt... 

Nếu như chỉ là người em họ này thôi thì anh cũng chẳng tính trong lòng, mà là... 

"Các người đang làm gì vậy?" 

Nguyễn Chi Vũ đẩy bật cửa ra, giận dữ hét vào mặt phía cặp nam nữ đang ngồi ở giường bệnh đối diện. 

"Cậu cút ngay cho tôi..." Nguyễn Chi Vũ giống như một con sư tử bị chọc giận, khiêu khích ranh giới cuối cùng. 

Anh nổi giận đùng đùng sải bước về phía trước, tay phải nắm lấy tay Triệu Dịch Kiệt, hung ác hất mạnh về phía sau. Triệu Dịch Kiệt không kịp chuẩn bị nên bị bất thăng bằng. 

Triệu Dịch Kiệt và vào xe đẩy dụng cụ của bệnh viện, những dụng cụ kim loại binh binh bang bang rớt xuống. Anh ta cũng chật vật ngã xuống, đau đến mức hừ một tiếng. 

"Anh làm gì vậy?" Người phụ nữ trên giường giống như vừa tỉnh dậy. 

Trần Tử Huyên khàn khàn hét vào mặt Nguyễn Chi Vũ: "Người nên đi ra ngoài là anh. Anh cút ra ngoài cho tôi, cút đi. Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh!" 

"Tôi đi ra ngoài, sau đó để cho hai người làm những chuyện không thể lộ ra ánh sáng sao! Trần Tử Huyên, cô thật để tiện!" Nguyễn Chi Vũ giận dữ liếc cô, vô cùng tức giận. 

Để tiện... 

"Ra ngoài, Nguyễn Chi Vũ, anh lập tức đi ra ngoài..." Cô giống như bị cái gì đó kích thích, sắc mặt tái nhợt, ngay cả hô hấp cũng không vững. 

Cô nghiêng người, run rẩy cầm lấy bình nước nóng ngay giường bệnh, hung ác quăng về phía anh. 

"Cút! Anh cút ra ngoài cho tôi..." 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT