Lọc Truyện

Tổng tài cao lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Trần Tử Huyên giống như chột dạ hỏi: "Anh, anh thức dậy khi nào?" Sắc mặt thoáng vẻ lúng túng, giống như rất tùy ý buông tay anh ra. 

"Vừa thức." Không biết có phải vì lạnh hay không mà giọng của Nguyễn Chi Vũ có chút khàn khàn. 

Anh cũng không có để đến mấy động tác nhỏ này của cô, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên vách tường một cái, hơi nhăn mày, giống như cảm thấy 6 giờ mới thức là hơi trễ. 

Anh nhanh chóng vén chặn, tay phải thuận thế đè lên giường lấy thế đứng dậy. .. 

"Đừng đè lên tay bị thương. ." cô nhìn anh, gần như là mở miệng theo bản năng. 

Nguyễn Chi Vũ từ trên giường ngồi thẳng người dậy, nghiêng đầu nhìn cô có chút kỳ lạ, ánh mắt sâu thẳm hơi sáng lên, phát hiện khuôn mặt cô có chút lo âu. 

Anh khẽ nhướng mày, ánh mắt nhìn cô có chút nóng bỏng: "Chuyện gì?" Giọng nói khàn khàn thêm phần mê hoặc. 

Gò má Trần Tử Huyên ửng đỏ, cô mím môi, mở miệng có chút không được tự nhiên: "Lòng bàn tay anh chảy máu." 

Lúc này Nguyễn Chi Vũ mới giơ tay phải của mình lên, nhìn vết thương trong lòng bàn tay lại rỉ ra máu, anh cũng không quá để ý. 

"Tối hôm qua. ." Anh chợt từ trên giường đứng lên, chuyển đề tài. 

"Chuyện tối hôm qua sẽ không xảy ra nữa." Anh đứng thẳng người, đôi mắt híp lại nhìn vào mắt cô. 

Giọng nói trầm thấp nói rất khẽ, nhưng lại giống như đang bảo đảm điều gì đó. 

Vẻ mặt Trần Tử Huyên ngơ ngác, bình tĩnh nhìn người đàn ông trên đỉnh đầu. 

Cô không nói gì thêm, nhưng trong lòng lại có thêm chút nhộn nhạo. 

Anh bảo đảm với cô. 

Cô hiểu, người đàn ông này không biết cam kết bằng những thứ lời ngon tiếng ngọt kia, nhưng lời anh nói ra so với bất kỳ lời hứa nào cũng khiến cho người khác an tâm, bởi vì anh nói được làm được. 

Trần Tử Huyên trầm mặc ngồi ở mép giường còn Nguyễn Chi Vũ đã vào phòng tắm bên kia rửa mặt. 

"Hai người thức chưa ?" 

Chỉ chốc lát sau, phòng bệnh có người gõ cửa, là giọng của Lê Hướng Bắc. 

Lê Hướng Bắc mang theo chút quần áo tới, Nguyễn Chi Vũ trực tiếp thay ra trong phòng tắm, anh không quá quan trọng sạch sẽ như nhiều công tử cao quý khác, anh chịu khổ có khi còn nhiều hơn bộ đội đặc chủng. 

Nguyễn Chi Vũ thay bộ âu phục màu lam, cả người cao quý vượt trội, ánh 

mắt thâm trầm lộ ra một phần lạnh lùng, anh vừa thắt cà vạt vừa đi ra hỏi: "Có tình huống gì?" 

"Bởi vì chuyện hai anh em nhà họ Chu tối hôm qua cộng thêm truyền đưa tin không kiêng dè mà tập đoàn IP&G bị đánh vào tương đối nghiêm trọng, bắt đầu phiên giao dịch nhất định sẽ chịu ảnh hưởng. ." 

Lê Hướng Bắc theo đúng sự thật nói một ít tình huống cho anh biết, nói xong anh ta phì cười: "Tinh thần người cô kia của cậu từ tối hôm qua đã bắt đầu phấn khởi, bọn họ vô cùng nhiệt tình mời gọi các đại cổ đông trong tập đoàn của cậu, tôi thấy hội nghị sáng sớm hôm nay nhất định sẽ rất đặc sắc, Chi Vũ, cậu cẩn thận một chút. ." 

Người cô kia đối với chuyện anh đột nhiên trở về nước đã ngồi vào vị trí Tổng giám đốc tập đoàn vô cùng bất mãn, lần này xảy ra chuyện này, nhất định sẽ thừa dịp thêm dầu vào lửa, hận không thể bãi bỏ chức vị Tổng giám đốc của 

anh. 

Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ lãnh đạm, giống như hoàn toàn không coi người cô kia ra gì. 

Anh sửa sang lại áo quần, sải chân đi thẳng ra cửa phòng. 

Trần Tử Huyên nhìn về phía bóng lưng của anh, đáy mắt đè nén một phần cảm xúc. 

Thì ra anh ở công ty bị đám người Nguyễn Ngọc Hoàn lật đổ, từ trên trời rơi xuống mà muốn tất cả phục tùng là điều không dễ dàng. 

"Trần Tử Huyên, cô làm gì mà mặt mày ngơ ngác vậy, cô không cần quá lo lắng đâu." 

Lê Hướng Bắc cười hì hì nhạo báng một câu: "Chuyện của công ty Chi Vũ sẽ xử lý, hơn nữa Chi Vũ cho dù không còn làm Tổng giám đốc tập đoàn IP&G thì cũng sẽ không để cho cô và con trai cô chịu khổ. ." 

Vẻ mặt cô lúng túng. 

Bước chân của người đàn ông ngoài cửa phòng hơi chần chờ một chút, anh quay đầu nhìn Trần Tử Huyên trên giường bệnh một cái nữa. 

"Trông cô ấy, trước khi tôi trở lại thì không được phép xuất viện." 

Nguyễn Chi Vũ phân phó hộ vệ một câu, anh không dừng lại nữa mà đi thẳng. 

Người phụ nữ trong phòng bệnh nghe rõ ràng anh lạnh giọng ra lệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn nhó, anh lại không cho cô đi ra ngoài. 

"Trần Tử Huyên, Chi Vũ không cho cô ra cửa cũng là vì muốn tốt cho cô." 

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT