Lọc Truyện

Tổng tài cao lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đột nhiên ngoài cửa phòng vang lên tiếng tranh chấp ồn ào. 

"Tôi cầu xin các người, cầu xin các người cho tôi đi vào một lát... Tôi tuyệt đối không dám làm cô ấy bị thương, tôi chỉ muốn nói mấy câu với cô ấy mà thôi..." 

Hình như là giọng của một người phụ nữ trung niên, giọng nói xa lạ kia run rẩy yếu ớt không ngừng cầu xin. 

"Mời các người lập tức rời đi!" 

Chỉ chốc lát sau đã vang lên giọng nói nghiêm túc lạnh như băng mang theo ý cảnh cáo của hộ vệ. 

"Cô chủ nhà họ Nguyễn, tôi cầu xin cô đi ra ngoài một chút, chúng tôi tới đây chỉ muốn nói xin lỗi với cô..." Người phụ nữ kia khẩn trương kêu lớn. 

Dường như trong lúc lôi kéo thì bị ngã xuống, cô nghe thấy bà ta đau đớn rên lên một tiếng. 

Trần Tử Huyên đi tới trước cửa sổ thủy tinh trong phòng bệnh thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên được chăm sóc kỹ đang ngã ngồi trên sàn nhà, bà ta không để ý tới hình tượng thường ngày mà ôm lấy bắp chân một hộ vệ. 

Bà ta nước mắt giàn giụa giống như đang kiên trì vì việc gì đó mà không ngừng cầu xin: "Cầu xin anh cho tôi đi vào nói chuyện với cô ấy một chút, chỉ năm phút, năm phút là đủ rồi, tôi cầu xin các người hãy làm một việc thiện..." Giọng nói kia vô cùng hèn mọn. 

"Lập tức rời khỏi nơi này, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo!" 

Mà hộ vệ lạnh lùng lại móc ra cây súng lạnh như băng nhắm ngay đầu bà ta cảnh cáo. 

"Đừng mà, đừng giết mẹ tôi..." 

Một cô gái trẻ tuổi khác nhìn thấy họng súng đen ngòm kia thì cũng sợ run cả người, lập tức nhào tới trước mặt người phụ nữ lớn tuổi chắn lấy họng súng. 

"Cút ngay..." Hộ vệ không có tính nhẫn nại. 

"Cho bọn họ vào đi." 

Trần Tử Huyên mở cửa phòng ra, giọng nhàn nhạt phân phó với mấy hộ vệ một tiếng. 

Hai người phụ nữ ngã ngồi dưới đất nghe được giọng cô thì lập tức ngẩng đầu lên, khi bọn họ thấy rõ là Trần Tử Huyên thì tựa như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, vội bò sấp đến bên chân của cô. 

"Cô chủ Nguyễn, tôi biết tối hôm qua đã làm cô sợ hãi. Là hai đứa con trai của tôi không hiểu chuyện, đầu óc chúng nó hồ đồ dám làm ra loại chuyện táng tận lương tâm này, tôi thay mặt chúng nó nói lời xin lỗi với cô, dập đầu với cô, cô muốn tôi làm cái gì cũng được..." 

Người phụ nữ trung niên ôm lấy chân cô, khẽ run vội nói, tiếng khóc thút thít kia giống như là không khống chế được cảm xúc. 

Trán bà ta vẫn không ngừng đập xuống sàn nhà phát ra tiếng cộp cộp cộp... 

Người phụ nữ trung niên có vẻ rất sốt ruột, bà ta không có cách nào, vẻ mặt đầy tuyệt vọng bất lực. 

Đôi mắt Trần Tử Huyên hơi mở to, cô cúi đầu nhìn người phụ nữ khí chất đoan trang đang dập đầu cạnh chân mình, trong lúc nhất thời có chút ngơi ngẩn. 

"Cô chủ Nguyễn, trước kia các anh của tôi không phải như vậy, hai người bọn họ còn tham gia làm tình nguyện viên quốc tế, chẳng qua là cha tôi đột nhiên mất đi đã khiến bọn họ bị kích động... Xin cô tha thứ cho sai lầm của bọn họ, bọn họ sẽ thay đổi, nhất định sẽ thay đổi..." 

Khuôn mặt của cô gái trẻ tuổi còn lại cũng đầy lo âu, hốc mắt đầy nước, vội ôm lấy một cái chân khác của cô, đây là em gái của Chu Hải, nhìn có vẻ vẫn là sinh viên đại học. 

"Đuổi bọn họ đi!" 

Mấy hộ vệ phía sau cũng nóng nảy, lập tức bước đến lôi hai mẹ con này đi, họ rất sợ Nguyễn Chi Vũ quay lại sẽ trách tội. 

"Thả bọn họ ra." Vẻ mặt Trần Tử Huyên do dự nói một câu. 

Hộ vệ lại hoàn toàn không nghe lời cô, chỉ trả lời theo quy củ: "Cô chủ, xin đừng làm khó chúng tôi." 

Đúng vậy, bọn họ là người của Nguyễn Chi Vũ, đương nhiên chỉ nghe lệnh của anh. 

Trần Tử Huyên mím chặt môi không mở miệng nữa. 

Mà hai mẹ con gầy yếu kia lại con không chống nổi sự lôi kéo của hộ vệ, bọn họ bị xách cổ áo cưỡng ép kéo đến thang máy bên kia. 

Khuôn mặt bà Chu đầy nước mắt, không cam lòng quay đầu hô to với Trần Tử Huyên bên kia: "Tôi biết Chu Thành chồng tôi nghỉ việc, nhảy lầu tự sát đều là ông ấy tự làm tự chịu, là do ông ấy có lòng tham, ông ấy lợi dụng chức vị cao trong tập đoàn để buôn lậu, thu lợi số tiền hơn trăm triệu..." 

"Ông cụ Nguyễn nể mặt ông ấy làm việc cho tập đoàn hơn ba mươi năm mới đồng ý giữ lại chút danh tiếng cuối cùng cho ông ấy, đồng ý không công bố chuyện này ra ngoài. Là tôi có lòng riêng, tôi không muốn chồng tôi chết còn bị con trai xem thường, cho nên tôi không nói với chúng nó..." 

Bà Chu không nhịn được đau buồn mà khóc lớn: "Hai đứa con trai của tôi cũng chỉ mới 30 tuổi, nếu như phải ngây ngốc ở trong đó 30 năm thì cả đời này cũng xong rồi, xong cả rồi..." 

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT