Lọc Truyện

Tổng Tài Cuồng Thê, Phu Nhân Đã Trở Về!

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Tổng Tài Cuồng Thê, Phu Nhân đã trở về!

Trầm Tịch Dương nhận thấy đôi mắt phượng của ai kia đang âm u nhìn mình thì có chút đau đầu, nhưng vẫn chớp mắt giả bộ hỏi lại, "Cố nhân a? Cố nhân ưu tú như ngài Kính, ngài Mạc đây tôi sao có thể không nhớ được chứ ? Hay ngài đây nhầm đi ?"

"Nhầm ?"
Một chữ phát ra, tiếng của Mạc Tu Nghiêu đã khàn không giống bình thường, cũng khiến người ta không nghe ra được anh đang vui hay buồn!

Trầm Tịch Dương muốn nói gì đó, chỉ là lời nghẹn ứ trong cổ họng, hồi lâu cũng không phát ra thành tiếng.

Lâm Thiên cảm giác có gì đó không đúng nhưng nhất thời cũng không phát hiện ra gì, chỉ sợ nỡ lời đành im lặng.

Mạc Tu Nghiêu đột nhiên áp sát cô, gằn mạnh từng chữ, "KHÔNG QUEN ?"

Trầm Tịch Dương hô hấp đình trệ, nhìn vào đôi mắt kia cô cảm giác bản thân như bị lăng trì trong nháy mắt.

Đau!

Xót!

Đắng!

Một khắc này Trầm Tịch Dương thật muốn ôm lấy anh, tựa vào anh, nép mình trong vòng tay ấm áp của anh, kể cho anh hết thảy mọi chuyện!

Chỉ là cô lấy tư cách gì đây ? Hai người chưa từng chính thức hẹn hò, lấy tư cách bạn giường một đêm sao ?

Trầm Tịch Dương cố gắng hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhả ra từng chữ, "Quả thật không quen!"

Mạc Tu Nghiêu cười lạnh, bất chợt xiết thật mạnh chiếc cằm tinh xảo của cô, thái độ khinh miệt nói, "Ừm, khuôn mặt này không tệ."


"Trách không được tôi thấy quen!" Một câu sau so với câu trước càng tuyệt tình hơn, khiến người không tự chủ được mà phát run.

Từ cằm truyền đến cảm giác đau nhức khiến Trầm Tịch Dương khó chịu. Mắt cô khép hờ, môi mím chặt không nói gì.

Phải! Cô đang che giấu đi sự run rẩy tận từ tận đáy lòng mình. Đem những vết thương chồng chất trong lòng giấu vào một góc thật sâu....

Mạc Tu Nghiêu tay càng xiết chặt hơn! Bộ dáng quật cường không chịu khuất phục này của cô thật khiến người ta sôi máu, lại càng thúc đẩy ham muốn chinh phục của người đàn ông.

Năm năm bỏ đi biệt tích.

Trước khi đi còn không quên cho anh một kích trí mạng....

"Nghiêu ca, anh làm gì vậy ?" Kính Thiên Dương không biết đứng bên cạnh từ khi nào, hoảng hốt nói.

Mạc Tu Nghiêu không để ý tới Kính Thiên Dương, vẫn tiếp tục giày vò cô.

"Nghiêu à, anh có hứng thú với cô ta sao? Em mới là.... vị hôn thê của anh...."

"Em xin anh đấy, anh buông cô ta ra đi!"

Kính Thiên Dương nhu nhược nói, hồi lâu vẫn không xoay chuyển được người đàn ông kia. Cô ta bất lực nhìn về phía Kính Thiên Minh nghẹn ngào, "Minh ca, anh...."

Nhận thấy ánh mắt cầu xin từ em gái của mình, Kính Thiên Minh không thể tiếp tục đứng xem kịch vui, đành nhắc nhở Mạc Tu Nghiêu, "Hôm nay là tiệc do Kính thị tổ chức, cậu muốn phá hỏng ?"

Mạc Tu Nghiêu lúc này mới lưu luyến buông ra, tà mị nói,

"Tất nhiên là không rồi! Tôi chỉ muốn mời vị Trầm tiểu thư đây nhảy điệu mở màn làm quen!" Một câu khẳng định trực tiếp không cho Trầm Tịch Dương cơ hội khước từ.

Động tĩnh của Mạc Tu Nghiêu quá lớn, như ném một hòn đá vào mặt hồ đang phẳng lặng, lập tức tứ phía vang lên lời bàn tán.

"Tôi có nghe lầm không? Mạc tổng mời cô gái kia làm bạn nhảy đó!!!! Cũng xinh đó chứ!!"

"Không nghe lầm đâu!!! Chẳng lẽ chúng ta đều điếc hay sao? Ôi xem ra quả này vị hôn thê của anh ấy thất sủng rồi!"

"Hừ, tôi đã sớm nghe tin đồn anh ấy không có tình cảm gì với Kính Thiên Dương rồi mà!"

"Aaaa! Tôi cùng muốn được nhảy cùng Mạc tổng a \~"

"Khoan đã, cô gái kia chẳng phải là người của Đường tổng hay sao?"

"Cô ngu vừa thôi, người ta tất nhiên tìm được mối ngon hơn là Mạc tổng rồi!"

Cơ thể Kính Thiên Dương càng run dữ dội hơn, trong lòng tràn đầy oán hận, Mạc Tu Nghiêu, tại sao lại tuyệt tình với cô ta như vậy ? Chẳng lẽ năm năm qua cô ta chưa đủ cố gắng hay sao ?

Còn cả con khốn Trầm Tịch Dương kia nữa! Nhất định là nó mê hoặc anh ấy!

Kính Thiên Dương có thể chịu đựng được việc Mạc Tu Nghiêu không thích mình, nhưng cô ta không thể chấp nhận việc hắn để ý một người con gái khác.

"Mạc tổng ngài xem thân phận của cô gái này sao có thể xứng đôi nhảy cùng ngài chứ ?" Bằng Nhược Ái giữa đường xuất hiện, trong giọng nói không giấu nổi sự ghen tị thấp kém.

Sắc mặt Mạc Tu Nghiêu lạnh hơn vài phần, nhìn người quản lí ra hiệu, "Bật nhạc!"

"Cô ta còn là tình nhân của Đường tổng, với thân phận thế này....."

Mạc Tu Nghiêu đang bực không có chỗ phát tiết, Bằng Nhược Ái lại không biết điều dây dưa, trực tiếp hứng trọn lửa giận của anh,
"Cô là cái thá gì có tư cách nói chuyện với tôi? Cút!"

"Mạc, Mạc, Mạc tổn....g.....tha....  lỗi...." Bằng Nhược Ái run lẩy bẩy, sắc máu trong mặt biến đi trong chớp mắt, cô ta nhìn Mạc Tu Nghiêu cứ như nhìn thấy ma quỷ, sợ hãi không nói được câu hoàn chỉnh.

"Kính Thiên Minh à, tiệc của Kính thị nhà cậu sao lại chướng mắt như vậy ? Quá nhiều rác!"

Quần chúng xung quanh ho khan khù khụ, người ta cũng là mỹ nhân a\~ Vị Mạc tổng này cũng thật không biết thương hoa tiếc ngọc. Mà cái chữ "cút" này quen quen nha, cái kiểu ngông ngông ông đây không sợ trời không sợ đất này hình như đã thấy ở đâu rồi !!!!!

Lão thiên a! Chọc mù mắt chó của họ đi!!! Sao họ lại thấy Mạc tổng và cô gái kia có tướng phu thê nhỉ ?
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

\#UyenToTo
Danh sách truyện HOT