Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Bố của Tô Nhất Hàng lại phát bệnh.

Lúc ông vẫn còn có chút ý thức, miệng đã nói rất rõ với Tô Nhất Hàng.

“Nhất định phải tìm được em gái của con...”

“Chỗ em gái con, có một chiếc chìa khóa, có thể mở ra chìa khóa kho báu tổ tiên nhà họ Tô chúng ta để lại.”

“Ngàn vạn phải tìm được em gái con, để cứu vớt nhà họ Tô...”

Tô Vạn Chương nói xong câu đó, lập tức hoàn toàn rơi vào hôn mê.

Tô Nhất Hàng và mẹ Quý Ninh, theo bác sĩ y tá chạy đến phòng cấp cứu thì bị ngăn lại ngoài cửa.

Bà vẫn đang lau nước mắt, con mắt khóc đến sưng đỏ như quả đào.

Tô Nhất Hàng nâng Quý Ninh lên: “Mẹ, đừng khóc, bố nhất định sẽ không sao!”

“Ông ấy nhất định có thể vượt qua!”

Quý Ninh ngửa đầu nhìn Tô Nhất Hàng, giọng nói buồn rầu: “Bố con phát bệnh, đã nhiều lần, mỗi lần phát bệnh thì bệnh tình càng nặng thêm.”

“Bây giờ còn có ý thức, còn có thể nói chuyện... Mẹ thật sự rất lo lắng, lần này ông ấy đi vào...”

“Sẽ không ra được...”

“Hu hu hu...”

Quý Ninh nhào vào lồng ngực con trai, khóc không thành tiếng.

Tô Nhất Hàng nhìn ánh sáng từ phòng cấp cứu, cũng không biết nên nói cái gì để an ủi mẹ mình, chỉ có thể chăm chú ôm bà.

“Phải tìm được con gái con... Đây là điều tiếc nuối nhất đời của bố con...”

“Ừm, con nhất định tìm được em giá.” Tô Nhất Hàng cúi đầu, ôm lấy mẹ, giọng nói dịu dàng.

“Mẹ, DNA của em gái đã nhận được rồi, chỉ cần có manh mối, chúng ta sẽ ngay lập tức biết.”

Quý Ninh nghĩ đến con gái bị lạc đường từ nhỏ, trong lòng càng thêm bi thương.

“Cũng không biết con gái của mẹ, hiện tại còn ở trên thế giới này không, con gái của mẹ thật đáng thương, con rốt cuộc đang ở đâu?”

“Em gái nhất định còn sống, nhất định!”

...

Vũ Phi Phi thoát khỏi cơn nguy hiểm, đã tỉnh lại.

Trái tim lơ lửng của Tôn Hồng, cũng coi như có thể hạ xuống, thở phào nhẹ nhõm trở về nhà nấu canh cho Vũ Tiểu Kiều.

Ở bệnh viện, hiện tại có Cao Thúy Cầm.

Bà cũng có thể yên tâm giao Vũ Phi Phi cho Cao Thúy Cầm, về nhà chăm sóc Vũ Tiểu Kiều.

Hôm nay Vũ Tiểu Kiều dậy tương đối trễ, có lẽ là vì tối hôm qua ngủ không yên giấc, sau khi đứng lên vẫn còn có chút choáng váng đầu.

Tôn Hồng lo lắng cho thân thể Vũ Tiểu Kiều, lập tức bảo người hầu đưa Vũ Tiểu Kiều trở về phòng tiếp tục nghỉ ngơi.

Tôn Hồng ở trong bếp hầm canh cho Vũ Tiểu Kiều, nhận được điện thoại của Vũ Kiến Trung từ bệnh viện gọi tới.

“DNA của bà và Tiểu Kiều sắp có, mặc kệ kết quả như thế nào, tôi đều hi vọng bà có thể ổn định, không được kích động.”

Tôn Hồng cầm điện thoại di động, nhìn nước trong nồi lăn tăn: “Ông đang lo lắng, Tiểu Kiều không phải con gái của chúng ta?”

“Tôi chỉ làm công tác tư tưởng cho bà trước.”

“Ông còn tính toán cái gì? Nếu như Tiểu Kiều không phải con gái ruột của chúng ta, ông cũng vẫn coi nó là con gái ruột của chúng ta có phải không?”

Vũ Kiến Trung trầm ngâm hai giây nói: “Tôi cũng hi vọng, Tiểu Kiều là con gái của chúng ta. Nhưng mà bà cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, nếu như nó không phải...”

“Nếu như nó không phải, ông định làm như thế nào? Không đi tìm con gái ruột của chúng ta? Đâm lao phải theo lao, có phải bởi vì bây giờ Tiểu Kiều là con dâu nhà họ Tịch có đúng hay không?”

“A Hồng, bà đừng kích động như thế, tôi chỉ muốn bà, chuẩn bị tâm lý kỹ càng!” Vũ Kiến Trung nỗ lực hòa hoãn nhẹ giọng nói.

“Ông muốn tôi chuẩn bị tâm lý cái gì? Tôi hi vọng Tiểu Kiều chính là con gái của tôi...” Tôn Hồng âm thanh nghẹn ngào một hồi.

“Tôi và con gái ruột, đã cách biệt hơn hai mươi năm, hiện tại thật vất vả mới trở lại bên cạnh tôi, tôi không hy vọng xuất hiện bất kỳ sai lầm hoặc sơ xuất nào!”

Tôn Hồng không dám tưởng tượng, nếu như Vũ Tiểu Kiều không phải con gái của mình, thì bà đối mặt như thế nào, không rõ tin tức của con gái ruột chính là một tin dữ?

“Được được được! Tôi biết, tôi đương nhiên cũng hi vọng Tiểu Kiều là con gái của chúng ta.” Vũ Kiến Trung lập tức động viên Tôn Hồng.

“Buổi tối là sẽ có báo cáo, đến khi tôi đưa cho bà, tốt nhất bà phải giữ được bình tĩnh.”

Vũ Kiến Trung cúp điện thoại.

Tôn Hồng vứt điện thoại di động một bên.

Vũ Kiến Trung, vì đường làm quan của mình, đúng là cái gì cũng có thể hi sinh.

Đầu đầy tính toán, không có chút cố gắng đi tìm máu mủ ruột già.

Tôn Hồng thấy canh được rồi, múc vào trong bát, bưng lên phòng của Vũ Tiểu Kiều.

Vũ Tiểu Kiều đang nghe điện thoại, người gọi điện thoại cho cô chính là Lý Thành Sơn.

“Tiểu Kiều, gần đây mẹ con nằm viện, anh trai con lại sống không yên ổn.”

“Thân thể mẹ con không tốt, bố cũng không thể đưa bà ấy trở về, bà ấy sắp phải làm phẫu thuật nữa.”

“Con có thể trở về một chút được không? Anh trai con lúc nào cũng đập phá đồ đạc lung tung, huyên náo làm lộn xộn trong nhà, bố thực sự trông anh con không được.”

Âm thanh Lý Thành Sơn rất khổ não, trong điện thoại còn có tiếng đồ vật bị đập, có tiếng nói của dì Trương đang lên án, còn có tiếng la to của Vũ Thanh Tùng.

“Tiểu Kiều, bố không nói với con được nữa, nếu con có thời gian thì trở về một chút, bố rất lo tình huống anh con như vậy có thể lại phát bệnh.”

Vũ Tiểu Kiều cúp điện thoại, trong lòng cũng sốt ruột.

Cô đi nhanh ra ngoài, không cẩn thận đụng vào Tôn Hồng, bát canh nóng cũng bị hất tung.

“A!”

Tôn Hồng đau đến nỗi kêu lên một tiếng sợ hãi.

Vũ Tiểu Kiều cũng rất hoảng loạn, nhanh chóng cầm khăn mặt giúp Tôn Hồng lau chùi.

“Thật không tiện, tôi không nhìn thấy dì...” Vũ Tiểu Kiều thấy Tôn Hồng bị đau, trong lòng cũng rất lo lắng.

Tôn Hồng thấy tay Vũ Tiểu Kiều cũng đỏ lên, cũng không quan tâm đến mình, cầm chặt tay Vũ Tiểu Kiều, lo lắng không ngớt nói.

“Nhanh cho mẹ nhìn, mẹ bôi thuốc cho con, có đau hay không?”

Đây là lần đầu tiên Vũ Tiểu Kiều cảm nhận thấy, được người khác quan tâm là như thế nào, lúc nhất thời rất giật mình và bất ngờ. 

Tôn Hồng vội vàng lôi kéo Vũ Tiểu Kiều ngồi xuống, tìm hòm thuốc rồi bôi thuốc cho Vũ Tiểu Kiều.

“Đều là mẹ quá xúc động, mẹ đi đến cửa, nên gõ cửa trước, bằng không cũng không làm con bị bỏng. Có đau hay không? Mẹ bôi thuốc cho con, kiên nhẫn một chút...”

Nhìn thấy dáng vẻ Tôn Hồng lo lắng và tự trách, Vũ Tiểu Kiều thật sự rất cảm động.

Mặc dù ấn tượng đối với Tôn Hồng vẫn không tốt, nhưng sau khi bà trở thành mẹ, đối với cô quan tâm và lưu ý, thật sự so với Cao Thúy Cầm nhiều hơn không biết bao nhiêu lần.

Đây chính là tình mẹ sao?

Bởi vì cô từ trước tới giờ chưa được hưởng tình thương của mẹ? Vì lẽ đó hiện tại có chút không biết làm sao?

“Việc này... anh tôi ở nhà đang làm loạn, tôi phải về nhà xem anh ấy thế nào, tôi không có việc gì đâu...”

Vũ Tiểu Kiều vội đứng lên, rồi đi ra ngoài.

Tôn Hồng rất lo lắng cho Vũ Tiểu Kiều: “Bây giờ con đang mang thai, mẹ đi cùng với con.”

Vũ Tiểu Kiều có chút do dự, nhưng thấy Tôn Hồng kiên trì, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Tôn Hồng một tấc cũng không rời Vũ Tiểu Kiều, chỉ lo Vũ Tiểu Kiều có một chút xíu sơ xuất.

May mà sau khi Vũ Thanh Tùng nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều, rất nhanh yên tĩnh lại, được người hầu đưa trở về phòng nghỉ ngơi.

Vũ Tiểu Kiều mệt mỏi chút, lại lo lắng anh trai tỉnh rồi sẽ náo loạn, nên nằm luôn trên salon ở phòng khách nghỉ ngơi, định về nhà họ Vũ muộn một chút.

Tôn Hồng cũng ở lại cùng với Vũ Tiểu Kiều.

Sắc trời bên ngoài đã tối.

Tôn Hồng liên tục nhìn chằm chằm vào di động, trong lòng có chút lo sợ bất an.

Vũ Kiến Trung nói với bà, đến buổi tối là có kết quả, đến giờ này sao Vũ Kiến Trung còn chưa gửi cho bà?

Tôn Hồng đợi đã lâu, điện thoại di động của bà rốt cục vang lên một tiếng.

Bà vội vàng cầm điện thoại lên xem, chính là Vũ Kiến Trung nhắn tin tới.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT