Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tịch Thần Hạn đứng ở lối vào thang máy, nhìn hai người phụ nữ ở đây, một Mục Vân Thơ đang khóc và một Vũ Tiểu Kiều lạnh nhạt. 

Khuôn mặt của Tịch Thần Hạn u ám, đờ đẫn không rõ cảm xúc hay suy nghĩ của chính mình lúc này.

Mục Vân Thơ bước đến bên Tịch Thần Hạn, nhìn anh lờ mờ với đôi mắt ngấn lệ, đôi môi run rẩy và giọng nói rời rạc.

“Tịch Thần Hạn..em... em...”

Vẻ ngoài của Mục Vân Thơ thực sự đáng thương, và nó khiến người ta cảm thấy vô cùng thương xót. 

Vũ Tiểu Kiều trong lòng khẽ cười một tiếng.

Người phụ nữ này thật là giỏi diễn xuất!

Vũ Tiểu Kiều cũng nhìn Tịch Thần Hạn.

Cô ấy hơi ngẩng đầu lên, dáng vẻ thẳng thắn và tự tin, khiến cho hai mắt Tịch Thần Hạn khẽ giật giật.

“Tịch Thần Hạn, em chỉ ... tới tìm anh, nhưng em không ngờ ... Cô ta quay lại và không nói vài lời ... Cô ta thực sự đã tát... em.” Mục Vân Thơ nghẹn ngào trong bộ dạng đầy oan ức và khóc như hoa lê dính mưa.

Vũ Tiểu Kiều nắm chặt tay, không nói gì.

Cô muốn xem Tịch Thần Hạn sẽ đưa ra giải quyết như thế nào trong cảnh ngộ lúc này.

Cũng vừa hay để thử xem trái tim anh ấy đang hướng về phía ai.

Nếu là Mục Vân Thơ, lần này cô ấy sẽ hoàn toàn từ bỏ.

Thím Tần muốn lấy lại công cho VũTiểu Kiều, nhưng bị cô ngăn cản.

“Cô chủ...”

Thím Tần thở dài nhìn ba người bọn họ lo lắng.

Đôi mắt lạnh lùng của Tịch Thần Hạn từ từ rời khỏi khuôn mặt đẫm nước mắt như mưa và dừng lại trên gương mặt Vũ Tiểu Kiều. 

“Em đánh cô ấy?”

Mặc dù Tịch Thần Hạn đang hỏi, nhưng nó giống như đang thẩm vấn hơn.

“Chính xác!”

Vũ Tiểu Kiều thừa nhận một cách dứt khoát.

“Tại sao?” Tịch Thần Hạn hỏi lại.

“Nhìn cô ấy khó chịu!” Câu trả lời của Vũ Tiểu Kiều vẫn rất đơn giản và gọn gàng.

“Từ nay về sau, ai khiến tôi không vui, tôi sẽ khiến cho người kia không vui.”

Điều này, tất nhiên, cũng bao gồm cả Tịch Thần Hạn!

Tịch Thần Hạn nhìn thấy sự thù hận trong ánh mắt Vũ Tiểu Kiều, những điều khó chịu trong lòng anh ta dường như dần dần dịu đi. 

“Ai khiến em khó chịu?” Tịch Thần Hạn hỏi lại.

Giọng nói của anh lúc này quả thực rất lạnh lùng và đáng sợ.

Nhưng Vũ Tiểu Kiều không còn sợ anh ta nữa.

Một người chồng không nắm được cô trong lòng bàn tay, tại sao cô luôn phải chiều theo một cách miễn cưỡng.

“Anh và cô ấy đều khiến em không vui.” Ánh mắt Vũ Tiểu Kiều lướt qua bóng dáng của Mục Vân Thơ.

“Chúng tôi đã làm em khó chịu như thế nào?” Tịch Thần Hạn gặng hỏi lại.

Những giọt nước mắt nơi khóe mắt của Vũ Tiểu Kiều như đông cứng lại.

Tịch Thần Hạn có ý gì?

Nếu cứ tiếp tục hỏi như vậy thì dường như anh ta và Vũ Tiểu Kiều đang cãi nhau, nhưng không có mùi khói thuốc súng, mà có chút giống ...

Một cặp tình nhân tán tỉnh nhau bằng tia lửa.

Mục Vân Thơ có chút hoảng hốt: “Thần Hạn... đều là lỗi của em, em không biết cô ta đã trở lại, hôm nay em không nên đến tìm anh mới phải.”

“Em có chút lo lắng cho anh, gọi điện thoại anh cũng không trả lời, cho nên em mới tới tìm anh...”

Tầm mắt của Tịch Thần Hạn càng không vì những lời nói của Mục Vân Thơ mà chú ý đến cô.

Anh ta vẫn nhìn Vũ Tiểu Kiều, lại hỏi: “Em cứ nói xem khó chịu như thế nào.”

“Không vui là không vui! Nhìn thấy anh không vui, còn muốn hỏi gì nữa!” Vũ Tiểu Kiều tức giận.

Cô luôn coi là Tịch Thần Hạn cả cuộc đời mình, thậm chí còn là liều thuốc tốt để xua tan mọi nỗi đau. 

Nhưng loại thuốc này rất độc, và trong khi chữa bệnh nó càng khiến cô đau đớn hơn.

“Anh thực sự muốn biết đâu là gốc rễ của sự không thoải mái này.” Tịch Thần Hạn hỏi lại.

Vũ Tiểu Kiều tức giận chỉ vào Mục Vân Thơ: “Hôm nay em đã đánh cô ta anh muốn sao!”

Tịch Thần Hạn đã bị choáng trước giọng điệu đanh thép của Vũ Tiểu Kiều.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn Vũ Tiểu Kiều thấy như thế này, giống như có một chút ranh ma, nhưng lại có một chút đáng yêu.

Anh vẫn một mặt lạnh lùng: “Em muốn thế nào?”

“Thần Hàn...”

Nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hạn đang cãi nhau, không hề để ý tới mình, lại lên tiếng gọi.

Nhưng Tịch Thần Hạn vẫn không nhìn cô.

Trái tim của Mục Vân Thơ chợt thắt lại.

Cô sớm đã đoán rằng đây sẽ là kết quả, và những gì cô đang làm bây giờ không phải là một cuộc đấu tranh hấp hối sao?

Nhưng dù vậy, cô vẫn sẵn sàng thử sức.

“Thần Hạn đừng cãi nữa! Tất cả đều là lỗi của em, đều là lỗi của em...”

Ngay khi Mục Vân Thơ muốn làm gì đó, Đông Thanh đã đến.

Tịch Thần Hạn ra hiệu liếc nhìn Đông Thanh, Đông Thanh nhanh chóng ngăn Mục Vân Thơ lại.

Tịch Thần Hạn từ lâu đã có đề phòng với Mục Vân Thơ người phụ nữ này thường tự làm mình bị thương khi quá kích. 

Anh ấy sẽ không để điều đó xảy ra nữa.

“Cô Mục, tôi sẽ đưa cô về.” Đông Thanh nói.

Mục Vân Thơ đẩy Đông Thanh ra, nhưng bị Đông Thanh ngăn lại. 

“Đi thôi cô Mục, cậu chủ hiện đang rất bận.”

Đông Thanh không cho Mục Vân Thơ cơ hội để nói gì thêm, và đưa Mục Vân Thơ vào thang máy.

“Thần Hạn, Thần Hạn...”

Tiếng gọi của Mục Vân Thơ cuối cùng cũng biến mất trong thang máy.

Mục Vân Thơ đã đi rồi, giờ chỉ còn lại Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều.

Vũ Tiểu Kiều sắc mặt lạnh nhạt với Tịch Thần Hạn, xoay người trở về phòng, đóng cửa rầm một cái.

Tịch Thần Hạn bị nhốt ở hành lang ngoài cửa.

Tịch Thần Hạn nhìn cánh cửa đóng chặt, môi anh bắt đầu run lên. 

Anh sẽ bị cuốn ra bởi người phụ nữ nhỏ bé đó sao?

Mặc dù anh ta không thích vẻ ngoài dữ tợn của Vũ Tiểu Kiều, nhưng dáng vẻ oai vệ khi cô ấy đánh người có vẻ rất đáng yêu và hài hước.

Tịch Thần Hạn gõ cửa hai lần, nhưng Vũ Tiểu Kiều nhất quyết không mở cửa.

Đây là nhà của anh ta, nhưng nó đã bị đóng lại.

Nó thực sự ngớ ngẩn.

Ngay khi Tịch Thần Hạn định bấm mật khẩu, điện thoại di động của anh ấy vang lên. 

Người gọi là Mục Vân Thơ.

Anh không muốn trả lời, nhưng Mục Vân Thơ vẫn kiên trì gọi.

Cuối cùng Tịch Thần Hạn đã bắt máy và từ từ trong điện thoại phát ra giọng nói đầy ầm ức của Mục Vân Thơ. 

“Thần Hạn cô ấy đã đánh em, em không trách cô ấy, tất cả đều là lỗi của em... Đừng giận cô ấy...”

“Tôi sẽ không giận cô ấy.” Tịch Thần Hạn nói.

Giọng nói của Mục Vân Thơ đột nhiên bị cứng lại, sau đó cô ta nói: “Thần Hạn... em nhớ anh, đêm nay anh có thể đến bên em không?”

“Một mình em thực sự sợ bóng tối, đừng để mặc em một mình được không?”

“Trước đây, chỉ cần là ban đêm, em sẽ đến ben cạnh em...”

“Xin lỗi, vợ tôi đang giận, tôi muốn ở cùng cô ấy.”

“...”

Mục Vân Thơ hoàn toàn câm nín.

“Tôi sẽ phái người đến ở cùng cô. Nhà cô sẽ sắp xếp người hầu đáng tin cậy. Vì thế cô sẽ không đơn độc.”

Nói xong, Tịch Thần Hạn hoàn toàn cúp điện thoại.

Tịch Thần Hạn nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt và gõ mạnh.

“Tiểu Kiều, mở cửa.”

Không có âm thanh bên trong cửa.

Anh bấm mật khẩu thì thấy không mở được nên gõ hai lần.

Cuối cùng thì cánh cửa cũng mở ra.

Chính là thím Tần mở cửa cho anh và hướng lên trên tầng có người vẫn đang tức giận.

“Cô chủ đang ở trong phòng, chỉ cần cậu chủ nói nghẹ nhàng vài câu là cô chủ sẽ bớt giận ngay.”

Tịch Thần Hạn bước từng bước dài lên lầu, nhìn về phía cửa phòng ngủ, bên trong không có động tĩnh gì.

“Tiểu Kiều, anh có chuyện muốn nói với em.”

Vũ Tiểu Kiều vẫn không nói gì.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT