Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đường Khải Hiên dẫn An Tử Dụ ra khỏi tòa nhà lớn của tập đoàn nhà họ Đường.

Rất nhiều nhân viên đều lặng lẽ nhìn về phía bọn họ, suy đoán xem phu nhân bên trong phòng làm việc ở trên lầu rốt cuộc là ai, tại sao bọn họ lại cãi nhau.

Sau khi Đường Khải Hiên và An Tử Dụ ra khỏi cửa, các nhân viên tụ tập lại với nhau thì thầm bàn tán.

“Phu nhân đó nhìn thấy không phải người bình thường.”

“Sao tôi lại cảm thấy phu nhân đó và cậu Đường của chúng ta có hơi giống?”

“Lẽ nào là cô của cậu Đường?”

“Không phải chứ, đâu có nghe nói ông cụ còn có con gái.”

“Có điều nhìn dáng vẻ, dường như thân phận rất cao quý, đến cậu Đường của chúng ta cũng dám lớn tiếng trách mắng.”

“Rốt cuộc bà ấy là ai?”

Sự tò mò của các nhân viên đều bị khơi dậy, lúc này có người thần bí nhỏ giọng nói.

“Tôi nghe nói, gần đây nhà họ Đường của chúng ta có một vị cổ đông trở về, đừng nói bà ấy là vị cổ đông lớn mà các cổ đông khác nhắc đến nhé?”

“Đừng nói bậy! Bây giờ người nắm giữ cổ phần cao nhất tập đoàn nhà họ Đường chính là cậu Đường!”

“Tôi nói bậy chỗ nào, một lần mở cuộc họp cổ đông, tôi đi vào dâng trà và nghe các cổ đông nói nhỏ.”

“Các cổ đông lo lắng lắm, nghe nói vị cổ đông này không dễ tiếp xúc.”

“Trời ơi! Công ty chúng ta sắp thay đổi rồi sao?”

...

Hàn Hủy đứng cách đó không xa, nghe các nhân viên nhỏ giọng bàn tán, chậm chạp ngẩng đầu nhìn về hướng cao vút trên lầu.

Phòng làm việc của Đường Khải Hiên ở tầng cao nhất của tòa nhà.

Bây giờ phu nhân đó vẫn còn ở bên trong chưa đi ra ngoài…

Ánh mắt của Hàn Hủy nhẹ nhàng xoay chuyển, đáy mắt chầm chậm tích tụ một tầng sương.

Hàn Hủy đi lên lầu, vừa hay gặp phải Lương Thục Mẫn bước ra từ phòng làm việc của Đường Khải Hiên.

Lương Thục Mẫn nhìn Hàn Hủy một cái liền nhận ra ngay, người phụ nữ này chính là cái cô diễn viên trước kia từng có tin đồn cùng với Đường Khải Hiên.

Bởi vì có quan hệ với Đường Khải Hiên nên diễn viên nhỏ bé của ban đầu, bây giờ đã trở thành ngôi sao nổi tiếng.

Lương Thục Mẫn ở nước ngoài, sớm đã biết Hàn Hủy cũng từng điều tra qua tài liệu của Hàn Hủy.

Lương Thục Mẫn chắc chắn Đường Khải Hiên sẽ không rung động với loại phụ nữ có thân phận thấp kém như Hàn Hủy cho nên cũng không để ý.

Dù sao cũng chỉ là cá tôm nhỏ lẻ, vẫn chưa thể lọt vào mắt của Lương Thục Mẫn được.

Chỉ là bây giờ…

Lương Thục Mẫn nhìn thấy Hàn Hủy chan chứa nước mắt, liền quan tâm hỏi một câu.

“Cô là Hàn Hủy đúng không? Sao lại khóc rồi? Đã xảy ra chuyện gì? Có thể nói với dì.”

Hàn Hủy uất ức cắn chặt lấy môi, dáng vẻ rất khó nói.

Lương Thục Mẫn liền đưa Hàn Hủy vào phòng làm việc, đóng cửa lại.

“Tôi biết, trước kia cô từng qua lại với Khải Hiên, có chuyện gì cứ việc nói với tôi, tôi là mẹ của Khải Hiên, có thể làm chủ cho cô.”

Hàn Hủy kinh ngạc mở to đôi mắt xinh đẹp, bà ấy lại là mẹ của Đường Khải Hiên!

Theo đó, Hàn Hủy rất nhanh khôi phục lại tâm trạng, giọng nói nhỏ nhẹ buồn phiền.

“Thực ra cũng không có gì… Chỉ là qua lại một khoảng thời gian rồi anh ấy vứt bỏ con, kết hôn với người khác.”

“Trong lòng con rất buồn, lúc đầu anh ấy nói… Là thật lòng yêu con.”

Sao Lương Thục Mẫn lại không nhìn ra người phụ nữ này muốn cái gì chứ, vì vậy bà ấy nở nụ cười, an ủi nói.

“Cô yên tâm, dì đây sẽ làm chủ cho cô! Một cô gái xinh đẹp như vậy mà thằng nhóc đó lại không thích, nhất quyết cưới một người phụ nữ từng ly hôn, nhất đinh là bị ma quỷ ám rồi.”

Hàn Hủy nghe Lương Thục Mẫn nói như vậy, trong đáy mắt như hiện lên sự vui vẻ.

“Dì, dì có thể giúp con thì quá tốt rồi, bất kể dì nói con làm cái gì con cũng đều bằng lòng.”

Phòng ăn của nhà hàng Mirossi.

An Tử Dụ và Đường Khải Hiên ngồi bên trong phòng riêng.

Phòng này vốn dĩ thuộc về riêng Đường Khải Hiên và Tịch Thần Hạn.

Có điều bọn họ rất lâu rồi chưa ghé qua, bây giờ biến thành nơi thuộc về anh ấy và An Tử Dụ.

Đường Khải Hiên thông qua tấm kính của phòng riêng nhìn hướng xuống phía dưới lầu, không nhịn được nhớ lại nơi lần đầu tiên gặp An Tử Dụ và Vũ Tiểu Kiều chính là ở nơi này.

Lúc đó, Vũ Tiểu Kiều và Bạch Lạc Băng cãi nhau, An Tử Dụ ở bên cạnh liên tục ủng hộ Vũ Tiểu Kiều.

Chỉ có điều, Đường Khải Hiên ôn hòa vui vẻ của lúc đó không còn nữa, bây giờ chỉ có đầy sự nặng nề và áp lực.

“Anh không thích tiếp quản việc kinh doanh của gia tộc, chỉ muốn làm bác sĩ.” Đường Khải Hiên không chút tình cảm, lạnh nhạt nói một câu như vậy.

An Tử Dụ nhìn anh ấy, rất muốn nói cái gì đó để xoa dịu muộn phiền ở giữa trán của anh ấy nhưng lại không biết nên nói cái gì.

“Em không cần để ý bà ấy, bà ấy và anh không có bất cứ quan hệ gì.” Đường Khải Hiên lại nói.

“Nhưng bà ấy… Dù sao cũng là mẹ anh.” Tiếng nói của An Tử Dụ rất nhỏ.

“Hơ! Anh không có người mẹ như bà ấy.” Đường Khải Hiên cười lạnh một tiếng.

An Tử Dụ không biết giữa Đường Khải Hiên và Lương Thục Mẫn có xích mích gì, nhưng người mẹ chồng này vừa gặp đã ra oai phủ đầu với cô ấy, quả thật là một nhân vật rất khó chung sống.

An Tử Dụ cũng không biết, rốt cuộc bản thân có chỗ nào khiến Lương Thục Mẫn không hài lòng, cô ấy dường như chưa hề đắc tội với Lương Thục Mẫn.

“Khải Hiên, có một số chuyện, nếu như cảm thấy không liên quan thì không cần quá để tâm.” An Tử Dụ nhẹ nhàng nói.

Đường Khải Hiên ngước mắt, nhìn chăm chú An Tử Dụ, không biết trong lòng trải qua sự đấu tranh như thế nào, cuối cùng cười với An Tử Dụ một cái.

“Không phải em thích bít tết ở đây nhất sao? Ăn nhiều chút.”

Sau bữa ăn, Đường Khải Hiên đưa An Tử Dụ về nhà họ Đường.

Vừa vào cửa, Đường Khải Hiên cảm nhận được rất rõ ràng không khí trong nhà rất lạ.

Đường Khải Hiên nhìn về sô pha trong phòng khách, quả nhiên nhìn thấy Lương Thục Mẫn với khuôn mặt nghiêm túc ngồi trên sô pha.

Đường Khải Hiên sải bước đi vào: “Bà tới đây làm gì!”

“Ở đây cũng là nhà của mẹ.” Lương Thục Mẫn đứng dậy, ánh mắt không hề lép vế.

“Ở đây không hoan nghênh bà.” Đường Khải Hiên phẫn nộ nói.

“Chẳng cần con cho phép!” Lương Thục Mẫn ném một tờ báo lên người Đường Khải Hiên.

“Con xem xem, bên ngoài người ta đưa tin về con, con vẫn cứ chơi đùa phụ nữ!”

Đường Khải Hiên thấy rất lạ, anh chơi đùa phụ nữ khi nào?

“Chính vì người phụ nữ này chen chân vào nên con liền vứt bỏ bạn gái của mình!” Lương Thục Mẫn giận dữ chỉ vào An Tử Dụ.

An Tử Dụ bị nói một trận khiến đầu óc mơ màng không hiểu gì cả.

Ông cụ Đường ở bên cạnh, vuốt trán đang căng ra, không biết phải nói thế nào: “Đừng có vừa về là cãi nhau, cần gì phải như vậy!”

Đường Khải Hiên liếc mắt nhìn tờ báo. Hóa ra trên đó viết, anh ấy chơi đùa với tình cảm của Hàn Hủy.

“Tôi hi vọng khi bà nói chuyện, trước tiên hãy điều tra rõ ràng! Đừng có không biết rõ tình hình liền chỉ trích tôi sai, càng không nên bị những tin tức ngoài kia điều khiển! Tôi nghĩ bà cũng không có ngu ngốc như vậy!”

Đường Khải Hiên lại nói mẹ mình ngu ngốc.

Lương Thục Mẫn bị chọc tức tới môi run rẩy trừng mắt nhìn anh ấy: “Được lắm Khải Hiên! Xem ra người phụ nữ này bỏ thuốc mê con nhiều quá rồi, đến lời nói của bên ngoài cũng không quan tâm nữa!”

“Con chơi đùa tình cảm của con gái người ta, bây giờ cả thành phố Kinh Hoa đều lan truyền xôn xao. Con có biết rằng ảnh hưởng đối với con và công ty rất xấu!”

Ông cụ Đường nhìn bọn họ tranh cãi, thở dài nặng nề, quay người đẩy xe lăn về phòng.

An Tử Dục nghi ngờ nhìn ông cụ Đường rời khỏi.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT