Chương 179
“Ôn Ninh, chỉ là ăn cơm thôi, cô không cần bày ra khổ nhục kế đâu.”
Giọng của Lục Tấn Uyên mang theo ý lạnh khiến Ôn Ninh thấy rét lạnh từ đầu đến chân.
Ha ha, khổ nhục kế, cuối cùng cô là cái thứ gì chứ?
Anh ta cho rằng chuyện gì cô cũng diễn được đấy à? Cho dù bây giờ có khó chịu cũng chỉ là lừa dối để dành được sự thương hại sao?
Chưa lúc nào mà cô lại cảm thấy oán hận cùng cực người đàn ông đứng đấy như đang giám sát cô với một thái độ bàng quan lạnh lùng đến vậy.
“Lục Tấn Uyên, trong mắt anh, có phải dù tôi có làm gì đi chăng nữa cũng là đang tính kế với anh không?”
Ôn Ninh cố gắng khiến mình phải nuốt thức ăn trong miệng xuống, giữ lấy chiếc bụng đang cuồn cuộn dâng trào của mình mà nhìn anh.
Bên khoé mắt cô vẫn còn vương những giọt nước mắt kiên cường không chịu rơi xuống, trông vô cùng uất ức.
Lục Tấn Uyên lúc này có chút mềm lòng nhưng nghĩ đến những việc cô và Hạ An Bình đã làm, anh chỉ hừ lạnh một tiếng, “Chẳng lẽ không sao ?”
phải Chút hoang tưởng không sát với thực tế còn sót lại trong lòng Ôn Ninh lúc này đã biết mất triệt để, có lẽ, đây mới là cách nghĩ thật sự của Lục Tấn Uyên đối với cô, cô còn cầu mong gì nữa chứ?
Lại ăn thêm vài miếng, Ôn Ninh gọi người đến dọn đi, từ đầu đến cuối, không hề để ý đến sự tồn tại của Lục Tấn Uyên.
“Anh còn muốn canh tôi ngủ nữa sao? Thấy Lục Tấn Uyên vẫn chưa có ý định muốn đi, Ôn Ninh lại lạnh nhạt nói.
Lục Tấn Uyên liền bị chọc giận, “Cô mong tôi đi đến như thế à?”
Ôn Ninh lại cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ cô còn muốn anh ở lại để ép cô làm những gì cô không muốn sao?
“Đây là địa bàn của anh, anh muốn làm gì thì cứ làm thôi, chỉ là tôi sợ sẽ làm người khác hiểu lầm thôi, ha ha.”
Mộ Yên Nhiên mà biết Lục Tấn Uyên ở lại, ai biết sẽ phát điên thành thế nào, cô thật chẳng muốn chọc đến loại người ấy tí nào.
Chỉ là, lời nói của Ôn Ninh khi lọt vào tai Lục Tấn Uyên chỉ khiến anh cho rằng người khác mà cô nói là Hạ An Bình, anh bước vài bước đến, bóp lấy cổ của Ôn Ninh, ấn cô xuống giường, “Cô muốn thủ thân như ngọc vì gã đàn ông ấy đến mức nào hả, một thằng đàn ông vô dụng ngay cả một người phụ nữ cũng không giữ nổi mà lại khiến cô mê muội đến thế sao?”
Vừa nghĩ đến việc Ôn Ninh vì Hạ An Bình mà làm những chuyện này, Lục Tấn Uyên thật sự muốn xé nát cô, mới có thể giải thoát hết oán giận trong lòng.
Ôn Ninh cười lạnh muộn tiếng, anh ta đang cố ý hiểu sai ý cô đấy à?
Anh ta có thể quay người đi tìm Mộ Yên Nhiên thân mật ngọt ngào, cô vừa gặp Hạ An Bình một lần anh đã cho rằng đứa bé trong bụng cô là của anh ấy, thật đúng là quá đáng lắm rồi.
“Anh thích nghĩ sao thì tùy anh.”
Ôn Ninh quật cường nhìn Lục Tấn Uyên, dù sao anh ta cũng chưa từng tin mình, vậy sao cô phải giải thích nữa chứ?
“Được, vậy thì tôi thật sự muốn xem thử tình cảm của hai người rốt cuộc sâu đậm đến mức nào.”
Lục Tấn Uyên hoàn toàn bị Ôn Ninh chọc giận, như mất đi lí trí mà đè lên người cô, tay mạnh mẽ xé rách đồ trên người cô.
Ôn Ninh muốn đẩy anh ra, nhưng tay bị thương nên không có chút sức lực nào, chỉ có thể văn người để trốn thoát.
Chỉ là, hành động này chẳng có tí tác dụng nào cả.
“Sao hả, lúc cô nằm dưới thân của Hạ An Bình cũng có biểu cảm không tình nguyện như thế này sao ? Anh ta không thấy ngán à?”
Lời nói cô sỉ khiến mặt Ôn Ninh đỏ ửng.
“Anh cút ra, cút ra đi!”
Từ trước đến nay, người đàn ông của cô chỉ có mình anh, mà anh lại cứ hết lần này đến lần khác chà đạp lên lòng tự trọng của cô.
Nước mắt, không nhịn được mà rơi xuống từ khoé mắt.
Lục Tấn Uyên nhìn mà lòng khó chịu khôn tả, cô kháng cự mình như vậy, nhưng ở chỗ Hạ An Bình cô không hề như vậy.
Nghĩ thế anh không còn mềm lòng chút nào mà trực tiếp chiếm hữu cô, Ôn Ninh đau đớn kêu lên một tiếng, cô vốn chưa hề có sự chuẩn bị nào, lúc này, đau đến mức trước mắt toàn những mảng tối đen.
Chỉ là, cô dù thế nào cũng không hề phát ra bất cứ âm thanh cầu xin nào, Lục Tấn Uyên nhìn dáng vẻ quật cường của cô mà lửa giận trong lòng càng rực cháy hơn nữa, cũng không để ý đến việc sức khoẻ của cô đang không tốt mà liều mạng phóng thích lửa giận ra.
Không biết qua bao lâu, kiểu dày vò tạm gọi là cực hình ấy mới dừng lại, cuối cùng Ôn Ninh đã ngất đi, tay lúc nãy được bằng bó cẩn thận nhưng do vùng vẫy kháng cự mà băng vải đã rơi hết xuống.
Lục Tấn Uyên nhìn gương mặt gầy gò trắng bệnh của cô, không có ý định ở lại nữa, dặn dò một câu với nữ hầu ngoài cửa, “Lau rửa sạch sẽ cho cô ấy, thuận tiện gọi bác sĩ đến băng bó lại.”
Nói xong, anh chẳng thèm quay đầu mà rời đi.
Anh đã không muốn nhìn thấy sự kháng cự của Ôn Ninh nữa.
Lúc Ôn Ninh đang mơ hồ thì có cảm giác có người bước vào, cô lập tức nhớ đến việc quần áo trên người mình đang rất loạn, muốn tỉnh dậy, nhưng làm thế nào cũng không thoải khỏi sự buồn ngủ như bóng đè bám lấy cô.
Cô giúp việc thay đồ cho cô, nhìn những mảng thâm tím khiến người ta vừa nhìn đã sợ kia trên làn da trắng sứ của cô, không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.
Bình thường cô cũng không nhận ra thiếu gia là người thô bạo đến vậy mà, sao lại tàn nhẫn với cô Ôn như thế chứ?
Chỉ là đây là việc của chủ, cô cũng không thể nhúng tay vào, chỉ có thể nhẹ nhàng hơn, giúp Ôn Ninh lau chùi cơ thể, rồi lại giúp cô thay một bộ đồ khác.
“Khụ khụ.” Ôn Ninh khó lắm mới tỉnh táo hơn một chút, nhìn cô gái trước mặt, trong lòng vừa xấu hổ vừa yên tâm phần nào.
Bộ dạng tội nghiệp này của cô bị người khác trông thấy rồi, nhưng vẫn may là Lục Tấn Uyên không điên cuồng đến mức để một gã đàn ông bước vào nhìn ngắm cơ thể cô.
“Anh ta đi chưa?”
Ôn Ninh gắng gượng chút ý thức trước khi mê mang hỏi, thấy cô giúp việc gật đầu, thì lại như như hôn mê mà ngủ thiếp đi.
Lục Tấn Uyên lái xe rời khỏi biệt thự nhưng rồi đột nhiên không biết phải đi đâu.
Ngày thường sau khi tan ca, anh chỉ nghĩ một lúc là lái xe đến ngôi nhà nhỏ bé của Ôn Ninh, dù rất chật hẹp, trang trí cũng rất bình thường, nhưng lại có thể khiến anh có cảm giác yên tâm đến lạ.
Nếu như…
Nếu như đứa con trong bụng Ôn Ninh là của anh thì tốt biết bao, anh nhất định sẽ không để cô phải chịu bất cứ uất ức nào.
Lục Tấn Uyên nghĩ đến mất hồn, đến cuối cùng, không về nhà họ Lục mà trực tiếp đến công ty.
Nếu đã không thể có được thứ mình muốn trong chuyện tình cảm, anh chẳng thà dùng công việc để làm tê liệt mình.
Ngày hôm sau.
An Minh đến công ty làm việc từ rất sớm, kết quả vừa lên đến tầng trên cùng thì đã thấy văn phòng tổng giám đốc rối loạn thành một đống lộn xộn.
Trên mặt bàn dưới mặt đất chất đầy văn kiện, thật sự loạn như mới bị trộm xâm nhập vào, bước qua xem mới thấy Lục Tấn Uyên đang ở trong đấy.
Gương mặt ngày thường chăm sóc sạch sẽ có thêm đám râu hơi rối loạn cũng không khiến anh trở nên nhếch nhác, làm tăng vẻ sa sút tinh thần mà ngược lại càng hấp dẫn sự chú ý của người khác hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!