Chương 268
Ôn Ninh khẽ gật đầu, Hạ An Bình thấy tinh thần cô không tốt nên ở lại với cô thêm một lát, sau đó lập tức có người mang bữa tối tới.
“Ăn một chút gì đi”. Hạ An Bình đặc biệt dặn dò nấu theo hương vị yêu thích của cô, bây giờ cô gầy hẳn đi so với trước đây, trông rất hốc hác.
“Được…” Ôn Ninh nhìn những món ăn mà cô đã từng thích nhất, nhưng một chút cảm giác ngon miệng cũng không có.
Nhưng mà cô không đành lòng phụ lòng tốt của Hạ An Bình, cho nên vẫn miễn cưỡng ăn một ít.
Thấy Ôn Ninh ăn uống bình thường, Hạ An Bình mới yên tâm rời khỏi phòng.
Thấy anh rời đi, lúc này Ôn Ninh mới che miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Những thức ăn mà ban nãy cô ăn hết, đều do cô cưỡng ép nuốt vào, mặc dù ăn không nhiều nhưng vẫn cảm thấy buồn nôn.
Có lẽ là do giấc mơ vừa rồi cho nên bây giờ ăn cái gì cũng không vô, vừa nghĩ tới có thể con trai của mình đang chịu khổ, thì cô chẳng có chút khẩu vị nào.
Tập đoàn nhà họ Lục.
Trong văn phòng tầng cao nhất, An Minh đứng trước bàn làm việc của Lục Tấn Uyên, vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Mấy ngày gần đây anh ta vẫn luôn tìm kiếm tung tích của những người trên hòn đảo hoang đó, nhưng Diệp Uyển Tĩnh đã sớm xóa đi hết tất cả những dấu vết để lại, bây giờ, ngay cả những ai từng đi qua đó cũng không biết được.
Hơn nữa, vì để hủy diệt bằng chứng, Diệp Uyển Tĩnh còn thuyết phục ông cụ Lục bán quyền khai phá hòn đảo hoang này ra ngoài.
Một khi mảnh đất này bị bán ra ngoài, nếu muốn tiếp tục điều tra, chỉ sợ càng thêm khó.
“Tìm không được?” Dưới mắt Lục Tấn Uyên đã xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt, mấy ngày nay, anh không ngừng cho người của mình tìm kiếm tung tích của Ôn Ninh.
Có lẽ, là vì trực giác, hoặc cũng có lẽ, là vì sự cố chấp về cái gì đó, Lục Tấn Uyên không muốn chấp nhận sự thật rằng Ôn Ninh đã chết.
Hiện giờ, anh đã cử người đi kiểm tra hết tất cả bệnh viện trong nước, nhưng vẫn không có kết quả.
“Không thể nào, tôi không tin trên thế giới này có chuyện gì mà không để lại dấu vết, tiếp tục điều tra!”
Lục Tấn Uyên khàn giọng ra lệnh.
An Minh nhìn thấy tơ máu hằn dưới đáy mắt anh, cũng cảm thấy rất không đành lòng, anh ta chưa từng thấy Lục Tấn Uyên chật vật như vậy bao giờ.
Kể từ khi biết tin Ôn Ninh gặp chuyện không may đến nay, đã ba ngày ba đêm Lục Tấn Uyên chưa trở về nhà, vẫn liên tục ở trong công ty tìm kiếm tin tức về cô.
Ngay khi An Minh muốn khuyên Lục Tấn Uyên đi nghỉ ngơi một chút thì có người gõ cửa, một giọng nói dịu dàng tươi đẹp vang lên: “Tấn Uyên, anh có ở trong đó không?”
Vừa đính hôn xong, Lục Tấn Uyên không chỉ cự tuyệt tất cả các hoạt động tham dự sự kiện chung với Mộ Yên Nhiên, mà bây giờ ngay cả nhà cũng không về.
Đối với Mộ Yên Nhiên, mặt ngoài cô ta phải giữ thể diện cho mối quan hệ thông gia giữa hai bên, mặt khác lại chỉ có thể ngồi giữ phòng một mình, ngay cả mặt của chồng sắp cưới cũng không thấy, cuối cùng cô ta vẫn không kìm lòng được đi đến tìm người.
“Nếu cô Mộ đã đến, vậy thì tôi xin phép ra ngoài trước nhé?”
Tuy hai người đã đính hôn nhưng An Minh cũng không thay đổi cách xưng hô, trong lòng anh ta cũng không muốn chấp nhận những người phụ nữ khác làm bà Lục.
“Không cần, cậu cứ ở lại đây.”
Lục Tấn Uyên còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, căn bản chưa từng để ý đến tiếng gõ cửa bên ngoài, đối với Mộ Yên Nhiên, bây giờ ngay cả tâm trạng để qua loa anh cũng không có.
Nếu như ngày hôm đó, cô ta không ác độc xóa đi tin nhắn của An Minh thì có lẽ Ôn Ninh cũng sẽ không phải như bây giờ.
Mộ Yên Nhiên rõ ràng nghe được tiếng nói chuyện trong văn phòng, nhưng vẫn không được Lục Tấn Uyên cho phép đi vào, nụ cười trên mặt cô ta hơi cứng đờ, rồi lại tiếp tục gõ gõ cửa.
“Tấn Uyên, anh có ở trong đó không? Em đi vào nhé.”
Giữa hai đầu lông mày của Lục Tấn Uyên hiện lên sự không kiên nhẫn, đang định lên tiếng thì Mộ Yên Nhiên đã đẩy cửa đi vào.
“Tấn Uyên, hai nhà của chúng ta tối hôm nay…”
Còn chưa nói xong, bỗng Lục Tấn Uyên đứng lên: “Tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có việc phải làm, chuyện tối hôm nay tự cô xem rồi giải quyết đi”.
Vừa dứt lời, Lục Tấn Uyên không thèm liếc nhìn Mộ Yên Nhiên đang đứng trước mặt mình mà trực tiếp đi ra ngoài.
Sắc mặt Mộ Yên Nhiên chuyển từ đỏ sang trắng, có lẽ là không nghĩ tới ở trước mặt trợ lý mà Lục Tấn Uyên lại không giữ thể diện cho cô ta như vậy.
Còn muốn nói gì đó, nhưng người đàn ông này đã rời đi, chỉ để lại cho cô ta một bóng lưng lạnh lùng.
Lục Tấn Uyên rời khỏi công ty nhưng không biết phải đi đâu, mấy ngày nay làm việc liên tục cũng khiến anh cảm thấy rất mệt mỏi.
Nhưng anh không dám dừng lại, chỉ cần dừng tìm kiếm, anh sẽ lại nghĩ đến hình ảnh Ôn Ninh nằm trong vũng máu không rõ sống chết.
Cảnh tượng đó khiến anh cảm thấy giật mình.
Ngồi lên xe không có mục đích, Lục Tấn Uyên ngơ ngẩn, đúng lúc này, một cặp mẹ con bước đến.
Cô con gái nhỏ hình như đang mang thai, mẹ của cô ấy cẩn thận đỡ cô: “Con nhìn con đi, không lo ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, chạy khắp nơi làm cái gì?”
“Cũng không phải là không thể cử động, con ở trong nhà buồn chán quá…”
Cuộc nói chuyện giữa hai người truyền vào tai Lục Tấn Uyên, anh không khỏi thắc mắc, có phải ở nước ngoài Ôn Ninh cũng như vậy hay không..
Lúc này anh đột nhiên hiểu ra một chuyện, nếu Ôn Ninh gặp chuyện không may, chắc chắn Bạch Linh Ngọc sẽ biết, vậy mà anh lại quên mất chi tiết này?
“An Minh, lập tức đặt vé máy bay, tôi muốn ra nước ngoài”.
Lục Tấn Uyên không chút nghĩ ngợi, lập tức lên đường. Bây giờ Bạch Linh Ngọc đã xuất viện, qua sự giúp đỡ của Lâm Tư Thần và bệnh viện tỉ mỉ chăm sóc, bà ấy gần như đã hồi phục, tuy chân không phải quá linh hoạt nhưng đã có thể đi được vài bước.
Chỉ cần tiếp tục dùng vật lý trị liệu, có lẽ không lâu sau là đã có thể tiếp tục đi lại bình thường được rồi.
Khi Lục Tấn Uyên đến tìm bà ấy, thì Bạch Linh Ngọc đang ngồi trên salon gọi điện thoại với Ôn Ninh, nghe tiếng gõ cửa, bà cầm điện thoại đẩy xe lăn ra mở cửa.
Nhìn thấy Lục Tấn Uyên, vẻ mặt bà thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó phản ứng đầu tiên là ngắt điện thoại: Chỗ ở của Ôn Ninh, tuyệt đối không thể để người đàn ông này biết đượ!
c Đây là lần đầu tiên Lục Tấn Uyên được gặp Bạch Linh Ngọc, tuy rằng anh đã tìm người chăm sóc cho hai mẹ con họ nhưng chưa bao.
giờ có cơ hội gặp mặt bà ấy, không ngờ lần đầu tiên gặp nhau lại là ở nơi này.
“Bác gái, con là…”
Khi giọng điệu cứng rắn của Lục Tấn Uyên vừa phát ra, Bạch Linh Ngọc đã không kìm chế được lửa giận trong lòng mà vươn tay, tát anh một cái thật mạnh.
Một tát này, đã dùng hết toàn bộ sức lực của bà: “Không cần giới thiệu, người như cậu, cả đời này tôi cũng không thể nào quên, cho dù cậu có biến thành tro, tôi cũng không thể không nhận ra kẻ đã hại chết con gái tôi!”
Mặt Lục Tấn Uyên bị tát lệch hẳn đầu sang một bên, nhưng anh không tức giận, phản ứng đầu tiên chính là không thể tin được.
Anh nhìn người phụ nữ trước mặt: “Ôn Ninh chưa chết, cô ấy không chết đúng không bác gái?”