Chương 341
Hơn nữa mặc kệ là nhiều hay ít thì một số thành phần ở bên trong đều mang đến tác hại nhất định cho sức khỏe.
Tuy nhiên cái lọ này thì lại khác, cho dù tiêm vào cơ thể bao nhiêu thì cũng hoàn toàn không hề gây hại cho sức khỏe, không chỉ vậy mà sau khi được cơ thể hấp thụ, nó còn giúp tăng cường sức đề kháng và bổ sung chất dinh dưỡng cho người sử dụng.
Hơn nữa hiệu quả gây tê đối với thần kinh con người cực kỳ nhanh chóng, mới tiêm vào cơ thể vài giây thôi đã lập tức phát huy tác dụng, hơn nữa lại còn chỉ có phát huy hiệu quả gây tê đối với người đang bị thương, đồng thời không cần hạn chế số lượng.
Mặc dù là vậy, nhưng cũng sẽ không ai sử dụng quá nhiều thứ thuốc này, bởi vì, nó quá đắt.
Đây là thành quả mới nhất của viện nghiên cứu nước ngoài trong khoảng thời gian trước, Lục Tấn Uyên chỉ lấy về được mấy lọ, thuốc trị thương cho An Minh cũng nằm trong số đó.
Theo lý thuyết thì không cần phải lãng phí lọ thuốc tốt như vậy cho một vết phỏng nho nhỏ, nhưng nếu không gây tê thì lúc bôi thuốc lên sẽ rất đau đớn, sao Lục Tấn Uyên có thể nỡ để Vô Ưu chịu đựng cơn đau khi bôi thuốc lên vùng da bị phỏng kia chứ.
Anh mở nắp lọ ra đưa đến bên môi của Vô Ưu, dùng giọng nói vô cùng nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Ngoan, uống vào rồi sẽ không đau nữa.” Lúc này, mặt của Vô Ưu đã đổ đầy mồ hôi, cô nhìn anh, mặc dù không biết cái lọ này là gì, nhưng cô lại cảm nhận được một cảm giác an toàn lạ lẫm từ trên người của Lục Tấn Uyên, giống như cô rất tin tưởng rằng đối phương chắc chắn sẽ không làm hại cô vậy.
Cô ngoan ngoãn há mồm nuốt thứ thuốc kia vào miệng.
Mặc dù cô chỉ bị bỏng, chỗ bị thương cũng không phải bộ phận quan trọng, nhưng vẫn có ba người bác sĩ có địa vị cao tự mình bôi thuốc cho cô.
Ba người này đều là những bác sĩ có danh tiếng, được người khác kính trọng ở trong bệnh viện, nhưng lúc này đây, họ không hề tỏ vẻ bất mãn mà rất nghiêm túc bôi thuốc cho Vô Ưu, ai cũng đều cố gắng hết khả năng của mình để không khiến vết thương tạo thành sẹo.
Vô Ưu uống thứ thuốc kia vào xong thì các cơn đau nhức trên người đều đã biến mất hết, lại còn thoải mái hơn rất nhiều.
Thậm chí khi cô tận mắt nhìn thấy một trong ba người bác sĩ cầm nhíp lột một lớp da chết từ trên cánh tay của mình xuống, cô cũng không có bất cứ cảm giác gì, cứ như đó không phải là cánh tay của cô vậy.
Vô Ưu rất khiếp sợ, đồng thời cô nhớ tới tác dụng của lọ thuốc kia, cô lập tức cảm thấy nó vô cùng thần kỳ, tuy nhiên cô cũng không hỏi nhiều.
Mà không chỉ một mình cô khiếp sợ, ngay cả ba bác sĩ cũng khiếp sợ không kém.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh, đầu lông mày không hề nhăn lại của Vô Ưu, mấy người bác sĩ đều cảm thấy cực kỳ quái lạ.
Nói gì thì họ cũng đã làm phẫu thuật cho người ta hết nửa đời, có bệnh nhân nào mà họ chưa từng gặp qua chứ, cho dù có thể chịu đựng thì cũng không thể có biểu cảm nhẹ nhàng như thế được, mặc dù trong lòng đang rất nghi ngờ, nhưng họ lại không dám hỏi.
“Cậu Uyên à, hai ngày thay thuốc vào miệng vết thương một lần, thay khoảng bốn năm lần là sẽ khỏi, đựng đụng nước, tránh ăn những món cay hoặc có nhiều dầu mỡ…”
Ba bác sĩ dặn dò một lượt xong thì rời đi, An Minh cũng rời đi, lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Lục Tấn Uyên đỡ cô nằm xuống, nói: “Dựa theo lời bác sĩ dặn dò thì từ giờ trở đi, em phải ở lại bệnh viện cho đến khi tay của em khỏe hẳn, mỗi ngày anh sẽ đến đây chơi với em.”
“Không cần, tôi có thể tự lo cho mình được, anh bận rộn như vậy mà, không cần cất công đến đây với tôi đâu.” Vô Ưu không muốn chiếm dụng thời gian của anh, dù sao bản thân cô cũng không bị gì nghiêm trọng.
Lục Tấn Uyên làm như không nghe thấy lời của cô, anh nói tiếp: “Anh ở để lại vài người để bảo vệ em, nằm ngủ đi, buổi tối anh sẽ mang đồ ăn ngon đến cho em.” Mặc dù giọng nói của anh rất dịu dàng, nhưng sắc mặt lại không được tốt cho lắm, Vô Ưu không dám nhiều lời, hôm nay cô vừa bị thương lại hoảng sợ cho nên thể xác và tinh thần của cô đều mệt, chẳng mấy chốc đã ngủ mất.
Lục Tấn Uyên nhìn cô một hồi, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán của cô một cái, liếc mắt nhìn sang di động trong túi áo khoác của cô, dường như nhớ đến cái gì đó, anh lập tức cầm nó lên.
Sau khi tìm kiếm một lúc, anh lại đặt nó trở về chỗ cũ.
Lục Tấn Uyên vừa ra đi ngoài thì đã thấy An Minh đang chờ ở bên ngoài, anh hỏi: “Bà ta đâu?”
“Bị giam lại rồi, anh muốn đi qua ngay bây giờ hay sao?”
Anh lạnh lùng gật đầu rồi ngồi vào trong xe, An Minh nhún vai, trong lòng thương hại cho Lưu Tâm Lan một giây đồng hồ.
Trên xe, An Minh đưa video quay lại được cho Lục Tấn Uyên xem, toàn bộ quá trình từ lúc Lưu Tâm Lan tiến vào bộ phận thiết kế cho đến khi bà ta bị bảo vệ khống chế chỉ mất có vài phút.
Nhưng Lục Tấn Uyên xem xong thì chỉ muốn băm bà già chết tiệt này ra. “Tôi muốn thông tin chi tiết về Tập đoàn Đinh Thị.”
An Minh cũng không quá bất ngờ, anh ta đáp: “Vâng thưa ông chủ.”
Bên trong phòng giam.
“Tổng giám đốc Uyên tới rồi đấy à, mời vào mời vừa, tôi đã giam người phụ nữ cậu đưa tới lại rồi.”
“Đưa tôi đến đó.” “Không thành vấn đề.”
Bên trong căn phòng to rộng tối mờ chỉ có một lỗ thông gió nho nhỏ ở trên trần nhà, ngoại trừ một chiếc giường bằng sắt ra, bên trong hoàn toàn trống rỗng không có gì cả.
Còn chưa đi vào đã nghe thấy Lưu Tâm Lan hét ra những lời lẽ cực kỳ khó nghe, sắc mặt của Lục Tấn Uyên càng tối tăm hơn, anh liếc nhìn An Minh một cái.
Anh ta hiểu ý lập tức tìm người lấy chìa khóa, sau đó kêu người nọ rời đi trước.
Lưu Tâm Lan sửng sốt khi nhìn thấy anh, bà ta nhanh chóng nhận ra anh, đây chẳng phải là tên đàn ông vừa rồi ôm con nhỏ để tiện kia ra khỏi Tập đoàn Lục Thị, hơn nữa lúc trước còn thường xuyên đi chung với con nhỏ để tiện kia rất nhiều lần hay sao?
Bà ta vốn đã coi Lục Tấn Uyên thành một tên lưu manh, hơn nữa bình thường bà ta cũng không quan tâm đến tin tức trong giới kinh doanh, cho nên hoàn toàn không hề biết gì về thân phận của anh.
Mặc dù trong lòng bà ta đang sợ hãi, nhưng lửa giận vẫn lấn át lý trí, đặc biệt là lúc này bà ta còn bị nhốt lại không rõ lý do, có nằm mơ bà ta cũng không thể nào ngờ được có một ngày mình lại bị bắt nhốt như thế này.
“Tôi biết cậu, cậu chính là cái thằng đã lang chạ với con nhỏ để tiện Vô Ưu kia, được lắm, cái tên mèo mả như cậu đang muốn trút giận thay con nhỏ đó phải không? Cậu biết tôi là ai không?”
“Tôi nói cho cậu biết, đợi sau khi tôi ra ngoài, tôi nhất định sẽ khiến đôi gian phu dâm phụ hai người chết không được tử tế.” Lưu Tâm Lan hung tợn quát to.
Trên mặt Lục Tấn Uyên không hề lộ ra cảm xúc gì, chỉ ra hiệu bảo An Minh mở cửa.
Lưu Tâm Lan thấy vậy thì lập tức cho rằng họ đã sợ hãi khi biết thân phận của mình rồi cho nên mới nhanh chóng thả mình ra, vì thế bà ta càng thêm kiêu ngạo.
“Hừ, bây giờ mới biết sợ à? Tôi nói cho mấy người biết, muộn rồi, tôi nhất định sẽ không buông tha cho các người.”
Bà ta nghiến răng nghiến lợi nói xong thì muốn đi ra khỏi cửa phòng giam, bà ta không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này dù chỉ một giây.
Ai ngờ, bà ta vừa mới bước một chân ra thôi, hai mắt đã tối sâm lại, toàn thân đột nhiên bay ra phía sau giống như con diều bị đứt dây, lưng đập mạnh vào vách tượng rồi trượt xuống.
Một tiếng “bịch” vang lên, bụi bay khắp nơi.
“Phụt, khụ khu…”
Lưu Tâm Lan há miệng phun một một búng máu, ba cái răng của hàm trên hòa với máu và nước miếng rơi xuống đất.
Sắc mặt của bà ta trở nên xám trắng, đồng tử mở to, một tiếng rên khẽ phát r từ trong cổ họng, tim gan phèo phổi dường như đều bị lệch khỏi vị trí, ngay cả một chữ đau cũng không nói ra được.
An Minh nhìn bà ta với vẻ mặt không cảm xúc, sau đó xoay người đứng sang một bên.
Lục Tấn Uyên khởi động đôi chân thon dài của mình chậm rãi đi vào.
Toàn thân Lưu Tâm Lan run lên, biểu cảm kiêu ngạo trên mặt bà ta đã hoàn toàn biến mất, lúc này bà ta đang hoảng sợ nhìn Lục Tấn Uyên, trong mắt bà ta, mỗi một bước chân đi tới của đối phương đều giống như thần chết đang đến đòi mạng mình vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!