Chương 37
Ôn Ninh lắc đầu, mỉm cười, nhưng cái gì cũng không chịu nói.
Đoạn quá khứ kia thật sự khó mà chịu đựng được, giờ phút này, cô không muốn đem những điều đen tối kia lật ra, huống chi…
Hạ Tử An biết cô đã từng ngồi tù, cũng sẽ chán ghét cô nhỉ?
Ôn Ninh cúi đầu, Hạ Tử An là người ngoài đầu tiên thể hiện sự thân thiện đối với cô, cô không hi vọng anh chán ghét mình, cho dù kiểu gì cũng sẽ như thế, nhưng vẫn hi vọng điều đó đến muộn một chút.
Thấy Ôn Ninh không nói lời nào, Hạ Tử An không tiện hỏi tới nữa, lúc này, nhân viên quán cà phê trở về, trong tay xách hai hộp chứa đầy đồ.
“Tiệm chúng tôi gần đây sắp tu sửa, làm phiền cô lấy hết phần dùng trong thời gian tới này về đi.”
Ôn Ninh nhìn thoáng qua, đồ trên bàn không nhẹ, có chút khó khăn, nhưng người kia cũng đã đi mất rồi.
“Cô ở đây đợi tôi một lúc, tôi đi mua cho cô một hộp thuốc mỡ, sau đó tiện thể đưa cô về.” Hạ Tử An nhìn ra tâm tư của cô, chủ động mở miệng muốn giúp đỡ.
“Như vậy quá làm phiền anh, tôi vẫn nên…”
Ôn Ninh không nỡ làm khổ Hạ Tử An như thế này, người đàn ông không thể không ép cô ngồi trên ghế: “Nếu cô coi tôi là bạn bè thì hãy ngoan ngoãn nghe lời.”
Hai chữ bạn bè làm cho Ôn Ninh hơi giật mình, lúc này Hạ Tử An mới thỏa mãn đứng dậy, ra ngoài tìm hiệu thuốc.
Ôn Ninh ngồi ở phía xa, trong lòng có chút nhàn nhạt vui vẻ lẫn một chút phiền muộn, bạn bè ..
Sau khi cô bị vào tù, những người trước kia đã từng nói sẽ làm chị em tốt cả đời với cô, cả đám đều tránh cô không kịp, cô đã sớm không tin vào cái gọi là tình bạn.
Hết lần này tới lần khác, Hạ Tử An xuất hiện, còn nói, bọn họ là bạn bè?
Ôn Ninh lắc đầu, đây là vì anh không biết quá khứ của cô, nếu như biết, chỉ sợ cũng không như bây giờ.
Cách đó không xa, Lục Tấn Uyên xuống xe, vốn nghĩ lái xe đi giải sầu, nhưng không biết vì sao lại lái đến nơi này.
Người đàn ông tùy ý nhìn lướt qua, rất nhanh liền nhìn thấy Ôn Ninh ngồi bên cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ánh nắng buổi chiều ấm áp chiếu vào trên người càng làm hiện lên sự dịu dàng ấm áp của Ôn Ninh, giống như là được người ta dát lên một lớp ánh sáng màu vàng.
Đường nét căng cứng trên khuôn mặt Lục Tấn Uyên hơi buông lỏng, đang muốn đi qua thì bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người mà anh không muốn gặp xuất hiện ở trước mắt.
Trong tay Hạ Tử An cầm một cái túi, vội vội vàng vàng đi vào quán cà phê, đặt mông ngồi xuống trước mặt Ôn Ninh, hai người này ngầm hẹn hò ở đây rất ăn ý hài hòa.
Lục Tấn Uyên siết chặt chìa khóa xe trong tay, nheo mắt lại.
Ôn Ninh bị hành động có chút phóng đại của Hạ Tử An làm cho giật nảy mình, cũng không biết có phải người ở hiệu thuốc lừa anh hay không, anh lại mua về bảy tám lọ thuốc mỡ, đặt ở trước mặt, khiến người ta hoa mắt.
“Thật sự không cần phải như thế này…” Ôn Ninh có chút xấu hổ.
Lần trước, là Hạ Tử An giúp cô, lần này, anh lại còn muốn bỏ tiền mua thuốc cho cô.
“Cô cứ coi như tôi bảo vệ những vật xinh đẹp không được sao? Tay đẹp như vậy mà để lại sẹo thì thật là đáng tiếc.” Hạ Tử An nói, liền muốn cầm lấy tay Ôn Ninh.
Nhưng vào lúc sắp chạm đến, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên cắt ngang động tác của anh ta.
“Anh Hạ, thật không khéo, lại gặp mặt.”
Lục Tấn Uyên vốn thờ ơ lạnh nhạt, nhưng mắt thấy hai người kia càng ngày càng quá trớn, ban ngày ban mặt mà lôi lôi kéo kéo như vậy, không khỏi mở miệng cắt ngang.
“Anh Lục? Sao anh lại ở đây?” Hạ Tử An nghe thấy giọng nói của Lục Tấn Uyên, nhíu mày.
Lần trước, Lục Tấn Uyên không hiểu sao đụng vào xe của anh, anh vẫn chưa quên.
Tuy nói Lục Tấn Uyên là nhân vật hô mưa gọi gió ở Giang Thành, nhưng anh thật đúng là không thể có cảm tình đối với loại người có tính cách tùy ý làm bậy như thế này.
“Trùng hợp thôi.” Lục Tấn Uyên nhàn nhạt trả lời, ánh mắt chuyển qua Ôn Ninh đang ngồi một bên không nói một lời, cô cúi đầu, cái gì cũng không nói.
Nhưng càng như vậy, càng làm cho Lục Tấn Uyên nổi nóng.
“Công ty thuê cô, không phải để cô cầm tiền lương rồi trong giờ làm việc ra ngoài cùng người khác nói chuyện yêu đương.”
Ôn Ninh nghe anh nói như thế, cảm thấy rất xấu hổ.
Cô chỉ là cùng Hạ Tử An ngẫu nhiên gặp thôi, anh nói như vậy, làm cho người khác hiểu lầm.
“Thật xin lỗi, tôi lập tức quay về.” Ôn Ninh đứng dậy, muốn đi bê hai thùng đồ kia lên.
Hiện tại, cô tuyệt không muốn làm kẻ đứng giữa hai người kia, chỉ muốn chạy càng xa càng tốt
“Đợi một chút, Ôn Ninh, cô đang làm ở Tập đoàn Lục thị?” Hạ Tử An hơi kinh ngạc.
Tập đoàn Lục thị ở Giang Thành này nổi tiếng là tuyển dụng rất nghiêm ngặt, bây giờ căn bản không phải thời điểm thông báo tuyển dụng, sao cô có thể đi vào?
Nhưng càng lạ hơn là, một người mỗi ngày bận trăm công nghìn việc như Lục Tấn Uyên, vậy mà lại chủ động tới dạy dỗ một nhân viên bé nhỏ.
Chẳng lẽ, thật ra bọn họ quen nhau?
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, tôi đi trước.” Ôn Ninh gật nhẹ đầu, xách đồ muốn đi.
“Tôi giúp cô.” Hạ Tử An đi qua một tay đoạt lại: “Anh Lục, tôi đưa nhân viên cấp dưới nhỏ bé của anh về, anh không có ý kiến chứ? Cô ấy là một cô gái nhỏ mà mang theo đồ nặng như vậy thì quá khó khăn.”
Ánh mắt Lục Tấn Uyên hờ hững đảo qua hai người.
Đối với Hạ Tử An, anh đã từng nghe được một số chuyện, nghe nói anh ta là người phong lưu đa tình, hiện tại không phải là muốn dùng biện pháp này để theo đuổi Ôn Ninh chứ?
Sắc mặt Lục Tấn Uyên trầm xuống: “Nếu anh Hạ đã cương quyết như thế thì tôi cũng không tiện ngăn cản. Vậy thì nhờ anh hỗ trợ đem đồ vật đưa đến công ty của tôi, về phần cô…”
Lục Tấn Uyên nhìn Ôn Ninh một chút: “Tôi tiện đường nên chở cô về.”
Hạ Tử An cảm thấy như mình mắc bẫy, có ý gì, bảo anh khuân đồ đưa đến Tập đoàn Lục thị, còn không cho Ôn Ninh ngồi xe cùng anh.
Anh cũng không phải nhân viên làm thuê cho nhà họ Lục, tính tình Lục Tấn Uyên thật sự có chút quái lạ.
“Anh khách khí quá, chắc hẳn anh có việc cần làm khi ra ngoài trong giờ làm việc như thế này, tôi trực tiếp đưa Ôn Ninh và đồ đạc của cô ấy về là được.”
“Không sao, thời gian đưa một người về công ty thì vẫn có, dù sao cô ấy là nhân viên của tôi, không nên làm phiền anh Hạ.”
Nói xong, Lục Tấn Uyên không nhiều lời nữa, đi thẳng lên xe, Ôn Ninh chần chờ một chút, nhỏ giọng nói với Hạ Tử An: “Thật xin lỗi, người này tính tình luôn kỳ quái như vậy, để tự tôi mang về là được rồi.”
Lúc đầu Hạ Tử An tức giận vì bị Lục Tấn Uyên khích bác mấy câu, nhưng thấy dáng vẻ khó xử của cô thì lại tiêu tan hơn nửa: “Được rồi, tôi cũng không quan tâm đến việc này, giúp người giúp đến cùng. Chẳng qua, dáng vẻ của anh ta không giống đang quản lý nhân viên mà giống như là đang quản lý vợ mình, không phải là…”
Hạ Tử An cảm thấy có gì đó là lạ, thái độ của Lục Tấn Uyên quá khó hiểu, vì một nữ nhân viên, lại đi cố chấp hơn thua với mình như thế sao?
“Đương nhiên không phải!” Ôn Ninh giật nảy mình, lập tức khoát tay phủ nhận: “Anh đừng suy nghĩ nhiều, sao có khả năng ấy chứ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!