Lọc Truyện

Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đã bao giờ con riêng và mẹ kế hòa thuận đâu? Do đó anh ta cũng không gượng ép.

Diệp Tu Văn luôn nghĩ về em gái, không chấp nhận Diệp Khinh Ngữ cũng là chuyện rất đỗi bình thường, đù sao năm đó anh ta cũng đã mười mấy tuổi, anh ta không thể quên những ký ức đó.

Còn với La Mỹ Hoa, anh ta cũng không nợ bà ta thứ gì, một người phụ nữ như bà ta vừa có địa vị, vừa được ăn sung mặc sướng, bà ta còn muốn sao?

Nhưng La Mỹ Hoa và Diệp Khinh Ngữ lại không nghĩ thế.

Đời nào La Mỹ Hoa nuốt trôi được cơn tức này? Diệp Tu Văn không buồn nhìn bà ta, coi bà ta như không khí, rõ ràng anh ta đang nói cho bà ta biết rằng bà ta chẳng là cái thá gì ở nhà họ Diệp.

Nếu sau này Diệp Tu Văn nắm giữ nhà họ Diệp, Diệp Tỉnh Huy lại tin tưởng và dựa dẫm vào anh ta như thế, liệu bà ta còn đường sống không? Bà ta tự biết mình đã làm gì, nếu Diệp Tu Văn điều tra hoặc biết chuyện năm đó, anh ta sẽ đối xử với bà ta thế nào?

La Mỹ Hoa không khỏi rùng mình.

Bà ta quay sang nhìn Diệp Khinh Ngữ, ánh mắt Diệp Khinh Ngữ vô cùng lạnh lùng.

Không còn thời gian nữa, cô ta phải tối đa hoá lợi ích của mình trong thời gian ngắn nhất thôi!

Thượng Quan Viễn liếc nhìn gương chiếu hậu: “Diệp, họ vẫn đuổi theo.”

Diệp Tu Văn vẫn thản nhiên: “Chơi với họ giúp tôi, tôi phải tới bệnh viện.”

Thượng Quan Viễn gật đầu, bấm số rồi dặn dò. Trong vòng năm phút, người của họ đã vào vị trí, chiếc xe đang bám theo đã nằm trong tầm kiểm soát.

Một chiếc xe cùng kiểu dáng chạy chậm tới bên xe họ.

Đèn đỏ trước mặt sáng lên, Diệp Tu Văn mở cửa xe, lặng lẽ đổi xe, khi đèn xanh sáng, Thượng Quan Viễn đi tiếp.

Diệp Khinh Ngữ nhận được báo cáo từ cấp dưới: “Xe của họ đã chạy vào khách sạn Hoàng Đình. Chúng tôi sợ bị phát hiện nên không đi theo nữa.”

'“Tốt lắm, cử người đi điều tra Hoàng Đình đi. ” Diệp Khinh Ngữ lạnh lùng nói.

“Vâng!”

Diệp Khinh Ngữ phải biết hành tung của Diệp Tu Văn, biết lai lịch và át chủ bài của anh ta. Cô ta không thể mù mờ về đối thủ được.

Một khi Diệp Tu Văn nắm quyền, chắc anh ta sẽ loại bỏ người nhà họ La đầu tiên, đó là thế lực của cô ta, cô ta phải có cách đối phó trước.

Trong bệnh viện, Mộ Hi Thần và Mạnh Ngọc canh ở phòng bệnh của Mạnh Văn, còn Tống Vân Khanh và Hứa Thiên Vận thì ở phòng bệnh của Tu Quân, chăm sóc cho cô

Tình trạng của hai người được giữ kín với bên ngoài. Đối với người ngoài, họ vẫn đang hôn mê vì bị thương nặng.

Nhưng thật ra Mạnh Văn đã bình an vượt qua 48 tiếng trong giai đoạn nguy hiểm, được chuyển sang phòng bệnh bình thường, vì mất máu và phải phẫu thuật, nên Mạnh Văn vẫn hôn mê.

Tu Quân hồi phục rất tốt, nhưng tâm trạng, của cô ấy khá tệ, may mà có thím Hứa và Hứa Thiên Vận ở bên cô ấy.

Tu Quân vẫn nhớ cô ấy có một đứa em gái, nhưng cô ấy không được thấy em gái chào đời. Trong lúc hôn mê vì bị thương nặng, cô ấy đã mơ thấy bụng của mẹ mình, cô ấy đã hứa với mẹ rằng sẽ trở thành một người chị tốt.

Khi biết cô gái ngoan ngoãn và hiểu chuyện luôn ở bên cô ấy, còn truyền máu để cứu mạng cô ấy trong lúc nguy cấp lại là người em gái ruột cùng mẹ, Tu Quân kinh ngạc và mừng rỡ khó tả.

Hứa Thiên Vận là cô gái dịu đàng và chu đáo, cô ấy nhanh chóng đón nhận người anh trai và chị gái bất ngờ xuất hiện này, nhất là khi nghe anh trai kể về những chuyện mà chị gặp phải hồi bé, cô ấy càng thương chị hơn.

Hai chị em nhận nhau xong tay bắt mặt mừng, người vui nhất chính là thím Hứa.

Khi thấy gương mặt gần như giống hệt bà chủ của Tu Quân, thím Hứa vô cùng kích động. Đứa bé tội nghiệp mà bà ấy tưởng qua đời rồi cũng đã trưởng thành, còn giống bà chủ như lột, đúng là ông trời có mắt, ông trời có mắt. 

Có em gái và thím Hứa ở bên, Tu Quân gần như không có thời gian rảnh để tự trách.

Trừ Vân Khanh ra, cô ấy không bày tỏ nỗi lo mà cô ấy dành cho Mạnh Văn với bất cứ ai.

Sau khi tỉnh lại, cảm giác đầu tiên của Mạnh Văn là đau đớn, đau khắp người, đau đến mức khiến anh ấy không nhịn được mà rên khẽ.

“Ối? Anh cả? Anh tỉnh rồi à?” Giọng nói kinh ngạc của Mạnh Dương vang lên bên tai anh ấy.

Mộ Hi Thần và Mạnh Ngọc vội bước tới bên giường.

Mạnh Văn cố gắng mở mắt ra rồi lại nhắm tiếp.

“Anh cả, anh sao thế?” Mạnh Dương vội hỏi.

Mạnh Văn cắn chặt răng, hít sâu một hơi rồi mở to mắt, nhìn ba người anh em, nói bằng giọng, 'khàn khàn: “Đau quá!”

Mạnh Dương cười: “Ha ha, đau là tốt, đau là tốt, đau là ổn rồi.”

Mạnh Văn rất muốn đánh anh ta, gì mà đau là tốt, đau là ổn rồi? Ngứa đòn hả?

Mộ Hi Thần cũng không nhịn được mỉm cười:  “Anh Văn, anh bị đạn bắn trúng ba chỗ, đạn bắn xuyên qua hai vết rồi kẹt lại ở vết thứ ba, phải mổ để lấy. Ý Mạnh Dương là so với việc sống sót, cơn đau này không là gì.”

Mạnh Dương cười hể.

Mạnh Văn gật đầu một cách khó khăn: “Tu Quân đâu? Cô ấy sao rồi

Mạnh Ngọc và Mạnh Dương liếc nhau, mỉm cười hiểu ý.

Mạnh Văn lại cuống lên: '“Tu Quân sao rồi? Đang hỏi mấy đứa đấy!”

Mạnh Dương vội đáp: “Anh cả, anh đừng kích động, chị dâu không sao, chị dâu không sao!”

Mạnh Văn thở phào, lườm anh ta: “Đừng gọi lung tung!”

“Ài, được thôi, anh cả, ông nội đã ra chỉ thị rồi, sau khi anh tỉnh lại, chuyện quan trọng nhất là rước chị dâu về, chúng em cũng nóng lòng lắm rồi đấy." Mạnh Dương nói với vẻ mặt trêu đùa.

"Ông nội...biết rồi à?" Mạnh Văn định hỏi tại sao ông nội lại biết, nhưng anh nghĩ việc lớn như thế, chắc chắn sẽ gây xôn xao, ông nội biết cũng không có gì lạ. 

Mạnh Ngọc gật đầu.

“Tu Quân đâu? Anh muốn... gặp cô ấy.” Mạnh 'Văn chậm rãi nói.

Mộ Hi Thần an ủi: “Anh Văn, anh vừa tỉnh lại, đừng vội, Tu Quân cũng bị thương, cô ấy không sao là so với anh thôi. Cô ấy bị bắn vào vai, suýt trúng động mạch chủ, mất rất nhiều máu, cần nghỉ ngơi thêm. Thay vì vội vã gặp nhau, chỉ bằng hai người chờ tình trạng của bản thân ổn định rồi hãy gặp, nếu cảm xúc bị kích động thì không tốt cho vết thương của hai người.”

Mạnh Ngọc và Mạnh Dương vội gật đầu đồng ý.

Mạnh Văn thấy cũng có lý, đành phải thôi: “Ai đang chăm sóc cô ấy? Vân Khanh à? Trừ Vân Khanh ra, cô ấy cũng không có người thân khác. A Ngọc, em nhờ Hướng Thần phụ ải, hai người họ cũng biết nhau, tính cô ấy lầm lì, có lẽ nếu người khác chăm sóc thì cô ấy sẽ không đồng ý.”

Mạnh Dương lắc đầu, thở dài: “Vẫn không cho chúng em gọi là chị dâu, anh quên cả cơn đau của mình rồi kìa, chỉ nhớ mỗi chị ấy. Anh yên tâm, ông nội đã đặn Hướng Thần rồi, còn nhờ thầy em kê thêm thuốc bổ, ngày nào thím Trương cũng sắc rồi nhờ Hướng Thần mang tới đây. Hơn nữa, anh cả, còn bí mật động trời này cơ, Hứa Thiên Vận, thư ký Hứa Thiên Vận của anh hai là em gái ruột của chị dâu, là em gái một đấy.” Mạnh Dương nói với vẻ không dám tin. Đến giờ anh ta vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Quả nhiên Mạnh Văn cũng sửng sốt, anh ấy nhìn Mạnh Ngọc và Mộ Hi Thần.

Mạnh Ngọc rất ghét kể chuyện.

Mộ Hi Thần gật đầu: “Đúng lúc xảy ra chuyện, Hứa Thiên Vận cũng đến.”

Mạnh Văn biết chuyện này, anh ấy đã nghe thấy cuộc gọi giữa họ, còn nói về Hứa Thiên Vận với Tu Quân.

“Khi anh ngã xuống, súng của sát thủ kia đang chĩa vào đầu Tu Quân, người của Diệp Tu 'Văn kịp thời chạy tới nên mới cứu được Tu Quân. Khi đến bệnh viện, Tu Quân hôn mê vì mất máu, nhưng nhóm máu của cô ấy là máu hiếm, trùng hợp là Hứa Thiên Vận lại có chung nhóm máu với cô ấy, kịp thời truyền máu sang. Sau đó mẹ Hứa 'Thiên Vận đến bệnh viện, tình cờ gặp Diệp Tu Văn, hai người nhận ra nhau, thím Hứa kể lại chuyện năm đó cho Diệp Tu Văn biết, xác nhận Hứa Thiên Vận chính là em gái út của Diệp Tu Văn và Tu Quân.” Mộ Hi Thần nhíu mày, chuyện của nhà họ Diệp quá phức tạp, rất khó nói rõ, để sau này Tu Quân khỏe lại rồi nói kỹ cho Mạnh Văn nghe.

Mạnh Văn nghe mà sững sờ.

Mộ Hi Thần cười khổ: “Còn về chỉ tiết cụ thể, để sau này Tu Quân kể cho anh nghe.”

Mạnh Văn gật đầu: “Vậy Tu Quân có kích động lắm không?”

Mạnh Dương gật đầu: “Đương nhiên là kích động, chẳng phải chị ấy và Diệp Tu Văn vẫn nghĩ cô em gái này đã chết cùng mẹ họ rồi à? Tưởng mất rồi có lại, làm gì có chuyện họ không kích động chứ?”

Mạnh Văn trầm tư.

"Anh của Tu Quân về rồi à?”

Mộ Hi Thần gật đầu: “Ừ, Diệp không có nhiều thời gian, mai phải về rồi, cậu ấy đang lo không thể chờ tới lúc anh tỉnh lại, giờ cậu ấy đang làm việc, chắc cậu ấy sẽ gặp anh trước khi đi.” 

Trong lúc anh nói, Diệp Tu Văn đẩy cửa ra, rảo bước vào.

"Ồ? Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới luôn!” Mạnh Dương cười nói.

Diệp Tu Văn nhìn Mạnh Văn vừa tỉnh lại trong, phòng bệnh.

“Anh tỉnh rồi à?” Giọng anh ta có vẻ nhẹ nhõm mà anh ta cũng không nhận thấy.

“Ừ, chào cậu.” Mạnh Văn gật đầu.

Diệp Tu Văn nhìn Mộ Hi Thần: '“Tôi muốn nói chuyện riêng với anh ấy."

Mộ Hi Thần gật đầu : “Được, chúng tôi ra ngoài, hai người cứ nói chuyện đi.” Anh nói rồi ra ngoài trước.

Mạnh Dương ra đấu với Mạnh Văn rồi hí hửng đi ra ngoài, Diệp Tu Văn trở thành anh vợ của anh. cả, quan hệ loạn thật đấy, anh cả tự bảo trọng.

Mạnh Ngọc nhìn về phía Diệp Tu Văn, cho dù anh ta là Diệp Tu Văn, cho dù anh cả có thể liều mạng vì Tu Quân, nhưng Diệp Tu Văn cũng không được ức hiếp anh cả của anh ấy.

Đã là anh em bao năm, đương nhiên Diệp Tu Văn sẽ hiểu, anh ta khẽ gật đầu: “Yên tâm.”

Mạnh Ngọc quay sang nhìn anh cả đang suy yếu rồi mới đi ra ngoài.

Diệp Tu Văn đứng bên giường, nhìn người đàn ông với gương mặt tái nhợt, nhưng vẫn không thể che lấp khí thế hào hùng kia.

Anh ta và Mạnh Văn biết nhau, nhưng chưa gặp bao giờ.

Có điều họ đều đã tìm hiểu về đối phương.

“Cảm ơn anh vì đã cứu em gái tôi!” Diệp Tu Văn lên tiếng trước.

Mạnh Văn cười khẽ: “Tôi cứu người phụ nữ của tôi, không cẩn cậu cảm ơn!”

Chỉ một câu nói đã đánh tan mọi sắp xếp của Diệp Tu Văn.

Diệp Tu Văn ngồi xuống chiếc ghế bên giường, bỗng không biết phải nói thế nào.

Mạnh Văn hắng giọng: “Có phải Tu Quân rất tự trách không? Cô ấy nghĩ cô ấy đã làm tôi bị thương à?”

Diệp Tu Văn buồn bã: “Tu Quân bị mẹ kế ngược đãi từ nhỏ, còn bị một ông thầy không ra gì khẳng định là người mang điềm gở, do đó con bé bị bố tôi hắt hủi, cảm hận. Chuyện này đã trở thành nỗi ám ảnh của con bé, thậm chí trong chuyện của Skye năm đó, con bé cũng nghĩ có liên quan tới mình, đó là chướng ngại tâm lý của con bé.”

Mạnh Văn khẽ gật đầu: “Cũng vì chướng ngại này, cô ấy vẫn không chịu đón nhận tôi, chỉ sợ sẽ mang lại nỗi bất hạnh cho tôi và nhà họ Mạnh.

“Tôi đã gặp ông cụ Mạnh, ban đầu tôi lo nhà họ Mạnh sẽ bất mãn với Tu Quân vì chuyện này, không ngờ...” Diệp Tu Văn ngừng lại.

Mạnh Văn mỉm cười: “Ông nội tôi không tin những chuyện đó. Người nhà họ Mạnh cũng, không tin.”

Diệp Tu Văn gật đầu, hít sâu một hơi, ngồi thẳng đậy: “Tôi rất biết ơn người nhà họ Mạnh và anh! Tôi nghĩ chỉ mọi người mới có thể chữa lành vết thương lòng của Tu Quân. Mạnh Văn, có lẽ anh không biết, năm đó ông cụ Mạnh đã giúp mẹ tôi, năm đó tôi tìm được đứa em gái đã bị ngược đãi sắp chết, may mà có ông cụ Mạnh giúp đỡ, giờ anh thích con bé, tôi thực sự... thực sự rất yên tâm.” Diệp Tu Văn trầm giọng.

Mạnh Văn hiểu, có lẽ đây là sự dịu dàng nhất của Diệp Tu Văn trong quãng đời này.

Anh ấy chậm rãi chìa tay ra với Diệp Tu Văn: “ 'Tôi biết cậu là người quan trọng nhất của Tu Quân, nếu giờ tôi cầu hôn cô ấy với cậu, tôi muốn cưới em gái cậu, cậu... sẽ đồng ý chứ? Tôi hứa tôi sẽ dùng cả mạng sống để bảo vệ cô ấy suốt đời, tôi sẽ chữa lành mọi căn bệnh của cô ấy, cho cô ấy niềm vui và hạnh phúc!”

Mạnh Văn nói một tràng, thở hơi gấp.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT