9 tháng mang thai hầu như lúc nào Hàn Bách cũng ở trong tầm mắt có thể thấy được của Tôn Mặc Thiên, hễ cô đi đâu ra ngoài mà không có anh thì cũng có nguyên dàn vệ sĩ chất lượng được đào tạo chuyên sâu đi theo, điều này làm Hàn Bách từ bỏ ý định ra ngoài luôn, chỉ chơi ở nhà thỉnh thoảng sẽ có Diệp Tử Kì, Tề Y Nhi hay là một số người bạn cô quen biết tới chơi, đôi khi sẽ trở về nhà chính ở vài tuần. Mẹ chồng cũng tới ở với cô 3 tháng đầu để tiện chăm sóc dù sao cũng là người có kinh nghiệm, nhưng do ba chồng quá dính người giống Tôn Mặc Thiên vậy nên mẹ chồng đành trở về, nhưng là thường xuyên qua thăm bọn họ.
Thời gian đi làm của anh cũng ít hơn, khi nào thực sự cần anh mới xuất hiện, có chuyện gì thì trao đổi qua mail hoặc gọi điện trực tiếp, việc này khiến trợ lý Tần bận tối tắt mặt mày. Còn Hàn Bách thì nghỉ phép dài hạn ở công ty, Diệp Tử Kì sẽ hoàn toàn xử lý, Tôn Mặc Thiên còn điều động nhân viên bên anh qua không ít, giảm bớt gánh nặng cho Diệp Tử Kì. Minh Triết những lúc rảnh rỗi vẫn thường hay qua lại giúp đỡ Diệp Tử Kì tình cảm giữa bọn họ cũng dần tăng lên lúc nào không hay.
Mới đầu Tôn Mặc Thiên nghĩ cô sẽ sinh con gái nên chuẩn bị một căn phòng giành riêng cho con gái, mọi thứ toàn màu hồng, bước vào cứ như là một cung điện mini cho công chúa vậy.
"Anh trang trí sớm như vậy, biết đâu là con trai thì sao?"
"Thì dỡ đi trang trí lại là được"
"..." Một người rảnh rỗi...
Quả nhiên Hàn Bách nói rất thiêng, đúng thật là con trai nhưng lần này không cần phải dỡ căn phòng công chúa kia nữa bởi vì Hàn Bách mang song thai, 1 trai 1 gái. Quả thực rất kì diệu. Điều kì lạ là cô không hề bị nôn nghén khó ăn gì trong suốt 3 tháng đầu ăn ngon ngủ kĩ khiến Tôn Mặc Thiên cũng dần từ trạng thái cẩn thận quá độ trở về bình thường hơn.
"Chồng ơi, em muốn ăn kem" Hàn Bách đang ngồi trên ghế được chị Nghiên Dương thiết kế riêng dành cho bà bầu, với độ ngả vừa phải có thể chỉnh các mức độ khác nhau, chất liệu mềm mại, ấm áp.
"Mùa đông tới rồi, kem lạnh không tốt cho em, khi nào sinh xong tới mùa hè em muốn ăn bao nhiêu cũng được" Tôn Mặc Thiên cầm chiếc chăn lông từ trên tầng đi xuống nhẹ nhàng phủ lên người Hàn Bách bây giờ đã là tháng 11 rồi. Cô đang mang thai tháng thứ 5. Bụng nhô ra cũng kha khá, có điều di chuyển không dễ như trước nữa.
"Không thể ăn bây giờ sao?" Hàn Bách lộ vẻ tiếc nuối.
"Không thể! Ngoan, tới mùa hè em có thể ăn thoả thích" Tôn Mặc Thiên ngồi lên thành ghế ôm khuân mặt mũm mĩm của cô hôn chụt một cái.
"Một chút thôi cũng không được sao?"
"Không thể"
Hàn Bách tiếc nuối thở dài, sao cô lại thèm mấy thứ trái mùa thế nhỉ.
Tôn Mặc Thiên thấy mà chỉ biết cười, vợ dễ thương quá!
Sắp tới ngày dự sinh, Hàn Bách vẫn ung dung ngồi trên ghế ăn hoa quả. Tôn Mặc Thiên ngồi bên cạnh cô, bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa trên bụng cô, cảm nhận hình dáng của bọn trẻ bên trong. Vì là song thai nên bụng Hàn Bách khá to, việc di chuyển vô cùng khó khăn cũng may bọn họ có tham gia lớp học tiền sản nên cũng dần làm quen với cơn chuyển dạ.
Hàn Bách bỗng nhiên cảm thấy bụng hơi nhói, cô nhíu mày lại.
"Sao vậy? Đau ở đâu sao?" Tôn Mặc Thiên từ ngày cô có thai anh để ý vô cùng kĩ lưỡng, một chút cử động nhẹ cũng lọt vào mắt anh. Có lúc nửa đêm Hàn Bách đau bụng do em bé không ngoan, cô còn chưa kịp than anh đã ngồi dậy trước rồi. Anh cũng đọc và tìm hiểu nhiều về thai phụ, nên thời gian mang bầu của Hàn Bách vô cùng thuận lợi.
"Hình như em sắp sinh rồi...đau quá.." Hàn Bách đau tới nhăn nhúm mặt mày.
"Để anh gọi dì Trương!"
"Không kịp rồi...mau...ôm em lên..." Hàn Bách nhíu mày gọi anh lại, phải mau tới bệnh viện, cô sợ em bé sẽ chui ra trước.
"Được được.." Tôn Mặc Thiên lóng ngóng ôm Hàn Bách lên, đi nhanh xuống lầu.
"Dì Trương! Chuẩn bị đồ giúp con, vợ con sắp sinh rồi"
"Hả? Được được tôi lập tức chuẩn bị ngay!" Dì Trương không nói hai lời liền lập tức đi thu dọn đồ, bác Ngô cũng giúp một tay.
Trên đường đi bệnh viện Hàn Bách đã bị vỡ ối, khiến Tôn Mặc Thiên lo tới phát khóc, nước mắt anh rơi xuống áo Hàn Bách, cô muốn cười nhưng đau quá cười không được.
Vừa vào phòng sinh thì ba mẹ cũng chạy tới, còn có Tôn Tử Ngôn.
"Sao rồi, sinh chưa?" Lý Cẩm Nhạc gấp gáp hỏi.
"Vẫn chưa, cô ấy vừa vào phòng sinh" Cảm xúc của Tôn Mặc Thiên rất rối loạn. Vừa vui mừng, vừa xót xa, không nỡ thấy cô phải chịu đau.
Lý Cẩm Nhạc thấy con trai khóc lại nhớ tới dáng vẻ chồng bà khi đó, cũng khóc sướt mướt như vậy, còn thô bạo đấm cả bác sĩ khi bà bị mất máu nhiều.
Tôn Tử Ngôn lần thứ hai thấy anh trai khóc nhưng vẫn bị ngạc nhiên, tới khóc mà cũng vẫn đẹp trai như vậy thật không công bằng ToT....
Sau một hồi vật lộn cuối cùng hai đứa bé cũng ra ngoài an toàn, bé trai ra trước, bé gái ra sau.
Nhà họ đã quyết định đặt tên cho hai bé từ khi Hàn Bách mang thai tháng thứ 7. Trai thì là Tôn Thiên Hoàng lấy một chữ trong tên của anh, gái thì là Tôn Bách Ninh cũng lấy một chữ ở tên của cô luôn. Hai đứa nhỏ trộm vía rất dễ thương và ngoan ngoãn.
Tôn Mặc Thiên từ lúc Hàn Bách ra khỏi phòng sinh chuyển về phòng hồi sức anh vẫn chưa bế em bé chỉ một mực ngồi cạnh vợ mình. Mãi tới khi Hàn Bách tỉnh anh mới ngó ngàng tới 2 đứa trẻ. Nếu như nói Tôn Mặc Thiên trọng nữ khinh nam thì không sai đâu.
Khi bế Tôn Thiên Hoàng trên tay, anh phán một câu khiến cả nhà câm nín: "Xấu quá"
Tôn Thiên Hoàng: Do ba di truyền lại cả đấy:((
Chỉ có Tôn Bách Ninh được anh ôm nhiều nhất, anh có thể bế bé cả ngày không chán. Nhưng tóm lại bế vợ vẫn thích hơn ^-^
Thế giới này không phải hạnh phúc dễ nắm bắt càng không dễ có được, chỉ cần chúng ta có sự kiên trì, tin tưởng từ hai phía thì có khó khăn nào mà không thể vượt qua? Tôn Mặc Thiên, Hàn Bách đều hài lòng với gia đình nhỏ mà họ có được. Mọi sự cố gắng và nỗ lực đều sẽ được đền đáp xứng đáng!