Hàn Bách còn tưởng ai, khi nghe tiếng giọng nói quen thuộc ấy não cô không nghĩ gì khác như bị xui khiến mà làm theo thì ra là Tôn Mặc Thiên, nhìn anh cô nói: "Cám ơn anh, anh cũng ở đây sao?"
"Trụ sở bên này gặp vấn đề" Tôn Mặc Thiên ánh mắt dán chặt vào người Hàn Bách, nói bằng giọng cực kỳ dịu dàng.
"À.." Sao anh ta cứ nhìn chằm mình hoài vậy?
"Chuyện vừa nãy là như thế nào?" Im lặng một hồi Tôn Mặc Thiên lên tiếng hỏi.
"Tôi đi gặp bạn lúc về không bắt được xe tính đi bộ về thì gặp phải mấy tên kia" Hàn Bách bình tĩnh thuận lại sự việc.
Tôn Mặc Thiên nghe xong trầm mặc không nói gì, trong xe lúc này được bao phủ bởi một luồng khí lạnh. Hàn Bách liếc xang thấy được khuân mặt lạnh lùng của Tôn Mặc Thiên như vậy thì có chút sợ hãi, từ lúc gặp anh đến giờ đây là lần đầu tiên cô thấy được vẻ mặt này của anh. Biểu cảm như vậy...là vì chuyện của mình sao...? Đó không để ý nên Hàn Bách không biết con đường mình đang đi là nơi nào.
Xe chạy được một lúc thì dừng lại tại một căn biệt thự, Hàn Bách xuống xe thì mới nhận ra đây không phải khách sạn của mình, cô vội quay xang hỏi Tôn Mặc Thiên: "Sao anh lại đưa tôi đến đây?"
"Em đâu nói cho tôi biết em ở đâu" Tôn Mặc Thiên thản nhiên đáp lại.
"Vậy...anh có thể đưa tôi về được không?" Hàn Bách hơi chột dạ nhìn Tôn Mặc Thiên.
"Khuya lắm rồi em ở lại đây đêm nay đi, sớm mai tôi đưa em về" Tôn Mặc Thiên liếc nhìn đồng hồ trên tay nói.
Hàn Bách bây giờ mới lấy điện thoại ở trong túi ra thì đã là hơn 11 giờ rồi: "Nhưng ở khách sạn tôi còn một người bạn nữa, e là không tiện ở lại, nếu có ấy không thấy tôi..." Lời con chưa nói hết thì điện thoại Hàn Bách có người gọi là tiểu Nhã.
"Alo, tiểu Nhã"
"Chị tiểu Bách à chị ở đâu vậy? Sao giờ này còn chưa về?" Tiểu Nhã nói bằng một giọng hết sức lo lắng.
"Chị có chút việc, chị sẽ về ngay"
"Nhưng mà khách sạn Đà đóng cửa rồi, đó hôm nay sảy ra một vụ tai nạn nên cảnh sát yêu cầu đóng cửa để điều tra"
"Tai nạn? Em không sao chứ?"
"Dạ, em không sao, nếu tối nay không thể về thì chị phải làm sao?"
Hàn Bách suy nghĩ một lúc rồi nhìn lên Tôn Mặc Thiên nói với tiểu Nhã: "Tối nay chị sẽ ở nhà bạn em yên tâm"
"Bạn?"
"Là cô gái ở Trung tâm thương mại hôm trước" Hàn Bách khẽ liếc Tôn Mặc Thiên rồi nói tiếp "Được rồi không sao thì tốt, yên tâm ngủ đi mai chị sẽ về"
"Dạ" Nói rồi cup máy.
"Chuyện gì?" Thấy cô gái nói chuyện điện thoại xong cứ nhìn mình Tôn Mặc Thiên hỏi.
"Khách sạn chỗ tôi sảy ra tai nạn không thể về được, nên..." Hàn Bách ấp úng.
"Vào đi" Tôn Mặc Thiên nói rồi đi lên mở cửa vào nhà.
"Vậy phiền anh rồi" Hàn Bách nói rồi chạy theo sau Tôn Mặc Thiên vào nhà.
Sau khi Hàn Bách tắm rửa thay đồ xong, có đi ra ngoài ban công hóng gió. Cảnh vật bên ngoài yên tĩnh đến lạ lùng chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc, trăng rất tròn và sáng. Cô đột nhiên nhớ lại một vài chuyện cũ không để ý chí người giờ cửa, Tôn Mặc Thiên mở cửa đi vào thấy cô đang thất thần ngoài ban công, gió thổi nhè nhẹ lắm cho tóc cô hơi bay bay anh hơi ngẩn người ra rồi đó tới lấy chiếc áo mỏng ở gần giường đi đến ban công.
"Sao không ngủ mà lại đi ra đây?" Tôn Mặc Thiên vừa khoác áo lên vai Hàn Bách vừa hỏi.
"Tôi chưa muốn ngủ nên ra đây một lát" Hàn Bách hơi bất ngờ vì Tôn Mặc Thiên khoác áo cho mình, Cô xiết chặt hai vạt áo, ngước đôi mắt trong veo nhìn lên bầu trời, thật yên tĩnh.
Đột nhiên Tôn Mặc Thiên hỏi Hàn Bách: "Chuyện trước đây tôi nói...em...suy nghĩ sao rồi?"
"A...chuyện đó...tôi...hay mình cứ thử xem..." Hàn Bách ấp úng, thật ra cô đã có sự rung động đối với Tôn Mặc Thiên rồi, anh rất ôn nhu, cũng khá hợp ý cô chỉ là vì một vài chuyện cũ...
"Em đồng ý?"
"Ừm..."
Vừa nói xong đôi môi của cô đã bị Tôn Mặc Thiên chiếm lấy, anh dùng lưỡi cậy răng cô ra rồi cứ thế hút hết mật ngọt.
"Ưm.." Hàn Bách khẽ rên một câu.
Tôn Mặc Thiên cứ hôn cho đến khi cảm giác Hàn Bách không thở nổi nữa mới luyến tiếc buông ra. Anh ôm cô vào lòng vùi đầu vào hõm cổ của Hàn Bách một lúc rồi khẽ nói: "Cám ơn em...". Hàn Bách không nói lời nào cũng đưa tay lên ôm chặt eo Tôn Mặc Thiên.
Sáng hôm sau Tôn Mặc Thiên đưa Hàn Bách về, trên đường anh suy nghĩ một hồi rồi nói với Hàn Bách: "Hay là em chuyển về chỗ anh ở đi"
"Hả? Như vậy không hay lắm đâu, với lại em còn có Tiểu Nhã đi theo nữa" Ngoài thì lôi Tiểu Nhã ra làm lá chắn nhưng trong thì suy nghĩ bọn họ mới xác định quan hệ hôm qua thôi như vậy có phải là quá nhanh đi?
"Không sao, thêm một người nữa cũng không vấn đề gì, em ở ngoài không an toàn lắm"
"Ừm vậy được, để em nói với Tiểu Nhã thu dọn đồ trước" nói rồi lấy diện thoại ra gọi cho atieeur Nhã dặn dò.
Vừa đến cổng khách sạn cô đã thấy Tiểu Nhã đứng chờ. Lái xe giúp chuyển đồ vào cốp rồi lái xe đến biệt thự của Tôn Mặc Thiên.