"Lần này không phải vụ nhỏ đâu nha" Cao Lãng lên tiếng nói.
"Đúng lần này là tên Lam Dực kia đích thân điều khiển đấy" Minh Triết cũng đồng ý nói.
"Do đó phải tuyệt đối cẩn thận, Cao Lãng cậu đến phía Đông giải quyết, Minh Triết cậu tới phía Nam, còn lại để tôi, Lam Dực là người thông minh không được sơ ý" Tôn Mặc Thiên nghiêm túc nói.
"Không thành vấn đề" Cao Lãng nói. Minh Triết cũng gật đầu.
"Anh hai ai cũng có việc vậy em thì sao? Vậy em ở nhà trông chị dâu nhé!" Tôn Tử Ngôn im lặng nãy giờ lên tiếng, anh không muốn đi đánh chém gì đó đâu cực kỳ nguy hiểm.
"Công ty tạm thời giao cho em, đừng để sảy ra chuyện gì, cử thêm vệ sĩ đi" Tôn Mặc Thiên quay xang nhìn Tôn Tử Ngôn.
"Tuân lệnh anh hai" Tôn Tử Ngôn nghiêm trang nói.
"Này, Tử Ngôn sao cậu không xưng phong đi giải quyết một phía đi chứ" Cao Lãng bất mãn trêu Tôn Tử Ngôn.
"Cậu đang ghen tị với người ta vì nhàn rỗi hơn cậu đó à?" Minh Triết khẽ liếc Cao Lãng nói.
"Tên họ Minh kia câm miệng, tôi đây chỉ không muốn xa tiểu Y Nhi nhà tôi thôi" Bị nói trúng tim đen Cao Lãng lập tức ngườm Minh Triết.
"..." Cmn mấy người có vợ thì hay lắm sao? Minh Triết bị câu nói của Cao Lãng làm cho á khẩu.
"Anh Lãng này em ở nhà quản lý công ty còn có trông chị dâu nữa việc này quá trọng đại rồi đó, đúng không anh hai?" Tôn Tử Ngôn vừa nói vừa cười hì hì về phía Tôn Mặc Thiên.
"Ừ" Tôn Mặc Thiên thoáng cười đáp.
"..." Ừm...quả thực cao cả lắm Cao Lãng khẽ than trong lòng.
"..." Minh Triết lần thứ hai bị làm cho á khẩu. Mấy người có vợ thật không bình thường.
Phía đàn ông thì đang bàn cách đối phó còn phía Hàn Bách cô kéo Tề Y Nhi ngồi cạnh mình nói: "Chị, chị với cái tên họ Cao kia là chuyện gì vậy?"
"Chuyện này khá dài để chị kể cho" Tề Y Nhi nói. Mọi chuyện phải quay lại 2 tháng trước Tề Y Nhi trong một lần đi dự tiệc với ba cô, uống khá nhiều nên đi tìm phòng nghỉ nhưng ai ngờ lại vào nhầm phòng của Cao Lãng, do say quá mất hết ý chí liền đè con người ta ra, vậy là hai người đã có một đêm đầy kịch tính trong phòng, hôm sau Tề Y Nhi định lủi đi ai ngờ Cao Lãng bắt cô chịu trách nhiệm, sau đó cứ bám riết lấy cô nói không đồng ý quan hệ sẽ nói với ba cô, ban đầu Tề Y Nhi cực kỳ không ưa sau đó vài tuần thì cũng dần chấp nhận tự mình nhảy vào hố của Cao Lãng. Con người Cao Lãng thực chất rất tốt lại còn vui vẻ nữa, Tề Y Nhi bị điều đó làm cảm động.
"Ôi trời chị mạnh bạo vậy luôn á" Hàn Bách nghe kể xong tròn mắt ngạc nhiên. Tề Y Nhi mà cô biết không thể có gan đè con người ta ra được.
"Đêm đó chị say mà.." Tề Y Nhi xấu hổ nhìn Hàn Bách, nhắc lại chuyện đó cô cực kỳ ngại.
"Vậy là hai người đến với nhau như vậy sao? Mới lạ thật" Hàn Bách cảm thán một câu.
Tề Y Nhi chỉ biết cười, tính tình này của Hàn Bách vô cùng đáng yêu.
Đến giờ ăn cơm Hàn Bách cùng Tề Y Nhi xung phong đi chuẩn bị đồ ăn. Bên ngoài phòng khách bốn người đàn ông nhìn nhau bằng ánh mắt kì lạ, Minh Triết lên tiếng: "Hai người họ... biết nấu ăn sao?"
Im lặng một hồi thì Tôn Mặc Thiên trả lời: "Không" Cao Lãng cũng nói theo: "Không biết nấu"
"..." Minh Triết câm nín.
"Vậy sao lại để họ vào đó?" Tôn Tử Ngôn cũng đau khổ nói, để cho người không biết nấu ăn đi nấu ăn vậy thì....
Quả nhiên Hàn Bách cùng Tề Y Nhi ở trong bếp loay hoay, mở điện thoại lên tra để nấu nhưng không biết bắt đầu từ đâu, trong bếp dần truyền đến âm thanh loảng xoảng của xoong nồi cùng với tiếng kêu của Hàn Bách và tiếng hét của Tề Y Nhi. Mấy người đàn ông lập tức đi vào bếp, nhìn khung cảnh lộn xộn, dầu bắn tung tóe chỉ biết bất lực cảm thán.
"Mọi người cứ ra ngoài đi, một lát là xong thôi" Hàn Bách cười cười nói.
"Mấy người như vậy mà gọi là nấu ăn sao?" Minh Triết đầu đầy vạch đen lên tiếng.
"Đúng a" Tề Y Nhi cầm một cái thìa dài quay lại nói.
"Bọn em ra ngoài đi" Tôn Mặc Thiên tiến vào cởi tạp dề của Hàn Bách ra thuần thục mặc vào lại nói với Hàn Bách: "Giúp anh thắt dây"
"A vâng.." Hàn Bách đi ra sau lưng Tôn Mặc Thiên thắt dây lưng lại rồi mới nói: "Anh biết nấu ăn sao?"
"Biết một chút" Tôn Mặc Thiên bắt đầu thu dọn tàn cuộc của Hàn Bách và Tề Y Nhi. Đang làm đột nhiên quay lại nói: "Hai cậu vào đây giúp tôi, Tử Ngôn em đi mua chút đồ tráng miệng đi"
"Okee em đi đây" Tôn Tử Ngôn gật đầu rồi tươi cười đi ra cửa.
"Bọn tôi sao?" Cao Lãng chỉ vào mình nói.
Tôn Mặc Thiên không trả lời chỉ đứng đó nhìn Cao Lãng cùng Minh Triết, rồi ném tạp dề qua cho họ.
"Hay là để bọn em giúp" Tề Y Nhi xem vào nói
"Đúng vậy, để bọn em giúp cho" Hàn Bách cũng nói.
"Không cần, em ra ngoài đi, trong này không thích hợp với em" Tôn Mặc Thiên nói.
"Được rồi, được rồi hai người ra ngoài đi" Cao Lãng đẩy Tề Y Nhi ra ngoài. Hàn Bách nhìn động tác thuần thục của Tôn Mặc Thiên cười thần bí lấy điện thoại ra gọi anh một tiếng nhân lúc anh quay lại cô liền nhấn chụp một cái, rồi cười khúc khích thoả mãn chạy ra ngoài, anh yêu nhà cô mặc tạp dề thực đẹp trai, cứ như đầu bếp vậy.
Tôn Mặc Thiên thấy vậy thì cười khẽ, nụ cười cực kỳ ấm áp.
"Mấy người có thôi đi không, ở đây vẫn còn người độc thân đấy nhé" Minh Triết chịu nãy giờ bây giờ mới bất mãn nói. Tình yêu là thứ gì mà khiến con người như Tôn Mặc Thiên có thể cười ấm áp như thế, chậc chậc...
"Ai bảo cậu không chịu đi tìm vợ" Cao Lãng vừa rửa nồi vừa nói.
"Tôi còn lâu mới yêu thứ sinh vật khó hiểu như thế" Minh Triết khoanh tay nói.
"Coi chừng sau này bị vả mặt" Cao Lãng khinh thường bĩu môi nói.
"Cậu thái cái này" Tôn Mặc Thiên chỉ miếng thịt trên thới nói với Minh Triết.
"..." Mẹ nó định nấu ăn thật hả.
Chưa đến một tiếng sau trên bàn ăn đã bày đủ loại món ăn, Hàn Bách cùng Tề Y Nhi nhìn mà sáng mắt, vậy mà mấy người đàn ông này còn biết nấu ăn.
"Anh yêu, sao em không biết anh nấu ăn giỏi như vậy nhỉ" Hàn Bách đi qua ôm lấy Tôn Mặc Thiên nói. Anh lấy tay xoa đầu Hàn Bách cười nói: "Sau này đều nấu cho em"
"Oa...yêu anh nhất" Hàn Bách cười rồi hôn lên khoé môi Tôn Mặc Thiên.
"Y Nhi à anh bị đứt tay rồi huhuu" Cao Lãng mang ngón tay bị dao thái phải mếu máo nhìn Tề Y Nhi.
"A sao lại để bị đứt tay vậy, lại đây em băng bó cho" Tề Y Nhi lo lắng cầm tay Cao Lãng kéo đi.
"..." Minh Triết lập tức muốn đánh người. Bị rách da có tý mà băng bó cái vẹo gì không biết.
"..." Tôn Tử Ngôn vừa vào nhà liền được ăn hai bát cơm cún to đoành.
Cả bửa ăn đều rất vui vẻ chỉ có hai con người cô đơn nào đó phải nhắm mắt bịt tai mà ăn cơm.