Sáng hôm sau khi Hàn Bách tỉnh lại đã không thấy Tôn Mặc Thiên đâu, hỏi dì Vương thì biết anh đã ra sân bay từ sớm rồi, cô nghe vậy liền lên lấy điện thoại gọi cho anh.
"Dậy rồi sao?" Bên kia là giọng nói ấm áp của Tôn Mặc Thiên.
"Sao anh không gọi em dậy?" Hàn Bách bất mãn nói.
"Thấy em ngủ ngon quá, anh không nỡ phá giấc ngủ của em" Tôn Mặc Thiên nhẹ nhàng đáp lại.
"Anh đã tới nơi chưa?" Hàn Bách tiếc nuối hỏi.
"Chưa, còn hai tiếng nữa" Tôn Mặc Thiên ở trên máy bay nhìn đồng hồ trên tay nói.
"Vậy anh nghỉ ngơi đi, khi nào đến nhớ gọi cho em, à anh nhớ phải cẩn thận đấy" Hàn Bách hơi buồn nhưng giọng nói vẫn cố gắng bình thường để anh không biết.
"Ừm, nhớ lời anh nói đấy"
"Vâng, em biết rồi" Hàn Bách nói xong thì cup máy đi vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng. Gần đây công ty khá ổn rồi nên cô không cần phải tới công ty, ở nhà không có gì làm, cô đi vào thư phòng của anh tìm sách để đọc, ở đây có rất nhiều loại sách có ích, đọc cả ngày không chán. Tới hai tiếng sau Tôn Mặc Thiên gọi tới, Hàn Bách nhắc đi nhắc lại chuyện nhớ phải an toàn rồi mới an tâm cup máy.
Bên kia Tôn Mặc Thiên vừa xuống máy bay liền lập tức cùng Cao Lãng và Minh Triết về trụ sở chính. Bọn họ họp rồi phân chia một hồi sau đó hai người kia liền đi tới địa điểm được phân ban đầu để phòng thủ, còn Tôn Mặc Thiên cử người đi hai vị trí còn lại, bản thân anh thì dẫn người đến căn biệt thự cạnh con suối để gặp một người.
Gia thế của Cao Lãng và Minh Triết không nhỏ, ngang ngửa Tôn Mặc Thiên, do đó các thế lực không ngạc nhiên khi hai người họ dẫn đầu phòng thủ ở hai phía Đông, Nam.
Tôn Mặc Thiên đi về phía căn biệt thự được làm bằng kính nằm hiên ngang ngay cạnh con suối, màu sắc hoà hợp lại với rừng cây phía sau. Vừa đến cửa đã có người khom lưng rồi mở cửa ra cho anh. Tôn Mặc Thiên đi vào liền được một người đàn ông lịch thiệp đang uống rượu nói: "Ồ, Tôn gia chủ tới rồi sao?"
"Lam Dực thu lại vẻ mặt đó của anh đi" Tôn Mặc Thiên lạnh lùng nói rồi thản nhiên ngồi xuống sofa.
"Ha..chỉ có anh dám ăn nói như thế ở chỗ tôi" Lam Dực từ từ tiến lại ngồi đối diện Tôn Mặc Thiên nói.
"Anh biết rõ cuộc chiến này không thể sảy ra" Tôn Mặc Thiên vẫn lạnh lùng nói.
"Thì có làm sao? Nhạc phụ đại nhân nhà tôi đã nói rồi, sao có thể không làm chứ" Lam Dực thần sắc cũng lạnh lùng không kém.
"Anh trở thành con ngoan từ khi nào vậy" Tôn Mặc Thiên hé miệng nói.
"Không cần biết tôi trở thành cái dạng gì, hôm nay mời Tôn gia chủ tới là muốn hợp tác với anh chứ không phải muốn đánh nhau" Lam Dực thở ra một hơi nặng nề nói.
Tôn Mặc Thiên không nói gì chỉ im lặng nhướng mày nhìn Lam Dực.
"Anh giúp tôi cứu một người từ trong tay ông ta ra, tôi giúp anh lật đổ ông ta" Lam Dực chậm rãi nói. Nếu không phải do lão già kia bắt người phụ nữ Lam Dực yêu sâu đậm bắt ép cậu đứng lên điều khiển trận chiến này thì còn lâu cậu mới tham gia một việc nhạt nhẽo như vậy. Thà sống an ổn cùng người đẹp còn hơn là phải tranh dành quyền lợi. Căn bản anh ta không muốn cùng Tôn Mặc Thiên đánh nhau, anh ta rất thưởng thức tài năng của Tôn Mặc Thiên. Nếu có thể anh cũng muốn thử hợp tác với người đàn ông tài giỏi này một lần.
"Ha..mới đây tôi còn cho rằng anh là con ngoan, xem ra tôi sai rồi" Tôn Mặc Thiên cười nhạt trả lời.
"Tôi nắm trong tay rất nhiều điểm yếu của ông ta, chỉ cần anh giúp tôi, tôi cam đoan chỉ có lợi chứ không có thiệt" Lam Dực nâng cốc rượu lên nói.
"Tình hình?" Tôn Mặc Thiên nhíu mày hỏi. Thực chất anh biết người Lam Dực muốn cứu là Dư Tuyết Linh, một người phụ nữ duy nhất có thể ở bên cạnh Lam Dực, là ngoại lệ đầu tiên cũng như cuối cùng của anh ta. Lần này e là Sweet Lam đã tính sai, trước đến nay không ai dám động vào Dư Tuyết Linh vậy mà ông ta lại dám.
"Hiện tại ông ta phòng thủ rất nghiêm ngặt, tôi không thể tìm thấy chỗ cô ấy, nhưng tôi tin anh có thể! Tôi sẽ cung cấp mọi thông tin tôi có cho anh, việc tấn công ông ta tôi sẽ có cánh kéo dài, anh chỉ có thời hạn 2 ngày để cứu cô ấy" Lam Dực nghiêm túc nhìn Tôn Mặc Thiên sau đó lôi ra một sấp giấy tờ cùng 1 con chip.
Tôn Mặc Thiên khẽ nhếch miệng nhìn kĩ các loại báo cáo, anh đã thu thập được phân nửa số báo cáo trong này nhưng không ngờ Lam Dực lại có toàn bộ mọi thứ anh cần mà chưa thu thập được. Tôn Mặc Thiên quay ra gật đầu nói với Lam Dực: "Anh đánh lạc hướng người của ông ta tôi sẽ sắp xếp người lẻn vào"
"Được, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho người của anh" Lam Dực gật đầu nói. Tuyết Linh đợi anh chút nữa thôi.
Tối hôm đó người của Tôn Mặc Thiên đã trà trộn thành công vào bên trong, Tôn Mặc Thiên lại gọi Cao Lãng cùng Minh Triết trở về, ba người bọn họ đợi tới nửa đêm rồi cải trang lẻn vào trang viên của Sweet Lam, Minh Triết có tài về máy tính anh ta đã xâm nhập vào mạng lưới của toà trang viên sau đó làm được một bản đồ điện tử, chỉ cần nhấn nút trên chiếc đồng hồ đeo tay là bản đồ sẽ hiện ra.
Bọn họ lần theo góc khuất tránh camera thành công tiến vào trong toà biệt thự, quả nhiên là người đứng đầu gia tộc Sweet Lam khắp nhà đâu cũng là bảo vệ còn có hệ thống bảo vệ điện tử. Cấp dưới nhanh chóng báo cáo cho Tôn Mặc Thiên rằng Dư Tuyết Linh đang bị giam tại tầng hầm của toà biệt thự.
Tôn Mặc Thiên cùng đám Cao Lãng chia ra cùng hành động, tuyệt đối không thể để ra sai sót gì, khi anh tới gần tầng hầm bỗng một tiếng súng đanh thép vang lên giữa sự im ắng của toà biệt thự cùng với tiếng đổ sụp xuống của một vật thể...