Chương 178: Hóa ra hình tượng của anh trước đây cao lớn như vậy.
Hơi thở nóng bỏng xen lẫn mùi rượu phả vào cổ cô, Tô Phương Dung khó chịu né tránh: “Anh say rồi.”
“Ừm.” Anh cũng không phủ nhận mà rầu rĩ đáp một tiếng, sau đó duỗi một ngón tay di dọc môi Tô Phương Dung, đầu ngón tay mân mê bờ môi cô khiến cô ngứa ngáy trong lòng.
“Tô Phương Dung…” Anh gọi tên cô, giọng điệu anh có chút bất lực: “Em có biết rằng em xấu xa tới mức nào không?”
Tô Phương Dung nhướng mày: “Xin lỗi anh Tần, tôi không nghe rõ lắm, anh nói người xấu xa là tôi á?”
“Chính là em.” Anh ngang ngược nhắc lại, một tay khác luồn vào trong vạt áo của cô: “Anh rất muốn bắt em lại, nhốt em vào tù rồi phán quyết tù chung thân cho em.”
Tô Phương Dung cau mày nắm chặt tay anh: “Anh đừng nghịch nữa…”
Giây tiếp theo, cô đột nhiên bị anh đè dưới thân.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, Tần Lệ Phong cũng nhìn cô chằm chằm, sau đó nhíu mày hỏi: “Tại sao em lại muốn nói những điều đó?”
Anh rất cố chấp với vấn đề này.
Cả ngày nay, từng câu từng chữ của cô cứ lặp đi lặp lại bên tai anh như một câu thần chú!
Vì thế anh phải hỏi người phụ nữ này cho rõ, tại sao cô ấy… có thể tàn nhẫn với anh như vậy?
Tô Phương Dung há to miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt nên lời.
Có thể nói gì bây giờ?
Cô cũng không thể hỏi anh, người trong lòng anh là ai? Còn người phụ nữ tên Ôn Mỹ Kỳ thì anh để ở đâu ư?
Cô không hỏi được.
Ánh mắt của Tần Lệ Phong dần dần thay đổi, anh bỗng cúi đầu hôn lên xương quai xanh của cô, sau đó là môi…
“Em đừng hòng trốn!” Anh ngang ngược báo cho một câu.
…
Đêm dài.
Tô Phương Dung kiệt sức, mệt mỏi nằm đưa lưng về phía anh.
Tần Lệ Phong nghịch tóc Tô Phương Dung. Thật sự quá ngứa, Tô Phương Dung hất tay, uể oải nói: “Buông ra.”
Anh cong môi: “Em qua cầu rút ván đấy à?”
Cô im lặng, không quá muốn để ý tới anh.
Tần Lệ Phong nhìn cô bật cười, sau đó cẩn thận ôm cô vào lòng, cố gắng không chạm vào vết thương trên vai cô, lẩm bẩm: “Anh rất hài lòng với biểu hiện của em vừa rồi.”
Tô Phương Dung đờ người ra, mặt mày đỏ bừng, toàn thân cô cũng chuyển thành màu hồng phấn đầy cám dỗ.
Cô kéo chăn qua đầu, ậm ờ đáp lời: “Em không hiểu anh đang nói gì.”
“Không hiểu?” Anh cười khẽ, cố ý ghé vào tai cô nói: “Không ngờ em lại nhanh lên…”
“Tần Lệ Phong!” Tô Phương Dung lập tức nhảy cẫng lên, trợn mắt chỉ vào anh: “Anh… Anh không biết xấu hổ sao?”
“Ơ.” Tần Lệ Phong thản nhiên dựa vào giường, một tay chống đầu, dáng người cường tráng khiến người ta thèm thuồng: “Anh chỉ mới nói một câu mà em đã trở mặt liền á? Ban nãy anh còn quá đáng hơn bây giờ, sao lại không nghe em nói anh không biết xấu hổ nhỉ?”
“Anh…”
Mặt Tô Phương Dung đã sắp đỏ như tôm luộc. Cô cắn môi, xấu hổ tới mức không thể nào cãi lại anh, đành quấn chăn định xuống giường, nhưng Tần Lệ Phong dang tay ngăn cô lại: “Thoải mái đủ rồi là muốn đi ngay? Sao có thể vậy được!”
Tô Phương Dung hít sâu nhìn anh chằm chằm: “Được thôi, anh nói đi, anh muốn thế nào?”
“Tất nhiên là…” Tần Lệ Phong cong môi cười, một tay ôm lấy eo thon của Tô Phương Dung rồi kéo cô vào lòng: “Phải chịu trách nhiệm với anh rồi.”
Lời này được thốt ra từ miệng Tần Lệ Phong thì thật là đáng sợ không thể diễn tả được!
Tô Phương Dung sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh: “Tần Lệ Phong, anh…” Ngay sau đó, cô lập tức đưa tay sờ trán Tần Lệ Phong rồi sờ trán của mình.
Gương mặt tuấn tú của Tần Lệ Phong lập tức sa sầm, anh vỗ về tay cô, lặng lẽ nhìn cô: “Anh không có bệnh.”
Dáng vẻ nghiêm trang ấy khiến Tô Phương Dung đờ người ra, ngay sau đó ôm bụng cười.
Tần Lệ Phong nheo mắt nhìn một lúc lâu rồi đành lắc đầu: “Đúng là người phụ nữ không có lương tâm.”
“Đúng đó.” Tô Phương Dung quyết tâm đâm theo lao: “Em không có lương tâm nên anh cứ đi tìm thánh mẫu hay thánh nữ gì cũng được, em sẽ không có ý kiến.”
Nghe thấy câu này, Tần Lệ Phong cau mày: “Em thật sự cho rằng anh không đánh phụ nữ phải không?”
“Anh muốn đánh em á?” Tô Phương Dung không thể tin vào tai mình!
Tần Lệ Phong nghiêm trang trả lời: “Làm sai thì đương nhiên phải chịu phạt.”
“Rốt cuộc là ai làm sai chứ?” Tô Phương Dung bất bình.
“Là anh hả?” Tần Lệ Phong vô tội nhìn cô, sau đó tự lắc đầu: “Em vu khống, rõ ràng anh là người bị hại.”
“…”
Khả năng đổi trắng thay đen mạnh như thế, Tô Phương Dung có thể nói gì nữa đây?
Tô Phương Dung im lặng, Tần Lệ Phong cũng đã quen với sự im lặng thường xuyên giữa hai người. Anh kề sát vào lưng cô, khàn giọng hỏi: “Hình như anh đang nợ em một thứ rất quan trọng.”
Nghe vậy, Tô Phương Dung lập tức hỏi: “Thứ gì?”
Chẳng lẽ là tiền?
Cô không nhớ mình đã nổi điên đến mức cho Tần Lệ Phong vay tiền hồi nào nữa!
“Một lễ cưới.”
“…”
Tô Phương Dung ngây ngẩn cả người, câu nói của Tần Lệ Phong như một quả bom nặng ký ném vào đầu cô rồi nổ tung, khiến cô sững sờ một lúc rất lâu.
“Anh… có ý gì?” Cô thì thào hỏi.
Tần Lệ Phong cười gõ đầu cô: “Ngốc như vậy cũng không tốt, sẽ ảnh hưởng đến đời sau.” Anh sờ cằm nói tiếp: “Nhưng may là anh thông minh, cũng có thể cân bằng được một chút.”
“Anh muốn kết hôn với em sao?” Tô Phương Dung nhíu mày hỏi.
Phản ứng của cô khiến anh không vui cho lắm.
Tần Lệ Phong ngồi dậy nhìn cô không chớp mắt: “Có vấn đề gì à?”
Tô Phương Dung cong môi, cảm xúc của cô rất phức tạp, như thể một giây trước đang ở thiên đường thì một giây sau lọt xuống địa ngục khiến cô không có thời gian suy nghĩ.
“Thế nào, em không muốn ư?” Lông mày của anh càng nhíu chặt hơn.
“Em…” Tô Phương Dung giương mắt nhìn anh, một lúc sau mới đáp: “Chỉ là có chút chuyện vẫn chưa chắc chắn.”
Tần Lệ Phong nhìn chằm chằm vào cô một lúc mới nắm lấy hai tay cô, nói rõ từng câu từng chữ: “Chỉ cần không phải là vấn đề có thích anh hoặc có yêu anh hay không, còn lại em được phép xác nhận ngay bây giờ! Cơ hội chỉ có một lần này.”
“Anh…” Cái tên Ôn Mỹ Kỳ đã tới bên miệng nhưng Tô Phương Dung lại sợ đến mức không dám thốt ra.
Tần Lệ Phong nhìn cô hồi lâu rồi bỗng lên tiếng: “Cô ấy chỉ là quá khứ của anh.”
Tô Phương Dung đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Tần Lệ Phong. Anh nói: “Anh thừa nhận trước đây anh đã từng yêu cô ấy… Không, là rất yêu. Ngay cả việc ở bên Ngọc Vân cũng vì trên người cô ta có bóng dáng của cô ấy.”
Nghe anh chầm chậm kể lại tình yêu với một người phụ nữ khác, Tô Phương Dung chỉ cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Nắm chặt lấy hai tay cô, anh nói: “Nhưng tất cả đều là quá khứ, hiện tại của anh là em, tương lai của anh cũng là em. Anh mong rằng sau này chúng ta chỉ nhìn vào hạnh phúc, đừng để những chuyện trước đây làm phiền chúng ta, có được không?”
Lời anh nói không trực tiếp nhưng câu chữ lại có thể chạm đến nơi sâu nhất trong lòng cô.
Tô Phương Dung mím môi, tầm mắt dần mơ hồ. Cô cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống tay anh: “Lệ Phong, em rất hẹp hòi có phải không?”
Tần Lệ Phong bật cười, đưa tay mơn trớn tóc cô: “Có chút chút, nhưng sau này em chỉ được phép hẹp hòi với một mình anh thôi!”
Sự độc tài của anh khiến cô cười ra cả nước mắt, mọi phiền muộn tích tụ hai ngày nay cứ thế biến mất.
Cô nhìn anh: “Tại sao lại đột nhiên muốn kết hôn?”
Tần Lệ Phong véo mũi cô: “Lẽ ra anh cũng không cảm thấy chuyện này quan trọng cho lắm, bởi vì ngoài em ra, anh chưa từng nghĩ đến người khác. Nhưng bây giờ anh nhận ra mình đã sai hoàn toàn, nhìn bề ngoài em như vô hại, thực chất thì rất hay gây thù chuốc oán cho anh. Nếu anh không tuyên bố cho cả thế giới, công khai trói em lại bên mình, lúc đó em chạy theo người đàn ông khác thì anh biết làm sao bây giờ?”
Tô Phương Dung mặc kệ: “Em cũng không phải…”
“Hừ, em tự biết mà.” Tần Lệ Phong hơi kiêu ngạo nhìn cô.
Tô Phương Dung chớp mắt, cô thật sự không rõ cho lắm.
Tần Lệ Phong nhìn cô, sau đó ngồi mặt đối mặt với cô, nghiêm giọng hỏi: “Chuyện giữa em và Cư Hàn Quân là thế nào?”
“Cư Hàn Quân?” Tô Phương Dung trả lời không chút nghĩ ngợi: “Anh ta là bố của Cư Hàn Lâm.”
“Chỉ đơn giản vậy ư?”
“Chỉ đơn giản vậy thôi.”
Tần Lệ Phong nhìn chằm chằm cô hồi lâu mới gật đầu: “Ừ, với trí thông minh của em, suy nghĩ phức tạp cũng thật khó khăn cho em.”
“…” Tô Phương Dung im lặng nhìn anh, có thể đừng lúc nào cũng bôi nhọ trí thông minh của cô không?
Khi Tô Phương Dung tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.
Chỗ nằm bên cạnh trống không, cô xuống giường đẩy cửa phòng ngủ ra thì thấy Tần Lệ Phong đang mặc đồ ngủ ngồi trong phòng khách, Trần Chính Cường đứng đối diện đưa qua một xấp tài liệu.
Khi thấy Tô Phương Dung, Trần Chính Cường chớp mắt nhìn cô: “Sao bà chủ lại dậy sớm vậy?”
Ánh mắt mập mờ của anh ta khiến Tô Phương Dung đỏ cả mặt vì xấu hổ.
Người đàn ông đang xem tài liệu lên tiếng: “Cút ra ngoài trước đi, có việc gì tôi sẽ kêu cậu.”
“…”
Trần Chính Cường khóc không ra nước mắt, coi cái miệng của anh ta kìa!
Sau khi anh ta rời đi, Tần Lệ Phong để tài liệu xuống rồi đi tới ôm lấy Tô Phương Dung: “Sao em không ngủ thêm một lát nữa?”
Tô Phương Dung ngượng ngùng.
Cô hờn dỗi đấm nhẹ vào người anh: “Sao anh cũng giống Trần Chính Cường vậy?”
Tần Lệ Phong nhướng mày: “Đừng so sánh anh với cậu ta. Anh hỏi như vậy là vì quan tâm em, dù sao đêm qua em cũng chưa được ngủ, phải làm nhiều lần vậy mà…”
Tô Phương Dung lập tức che lỗ tai lại, hai má đỏ bừng: “Tần Lệ Phong! Anh học thói hư rồi! Anh… Anh không còn là Tần Lệ Phong lịch lãm chững chạc của trước kia nữa!”
“Ồ.” Tần Lệ Phong vuốt ve gò má của cô, nói đầy ẩn ý: “Hóa ra hình tượng của anh trong lòng em trước đây cao lớn như vậy ư?”
“…”
Tô Phương Dung không muốn tiếp tục nói đông nói tây với anh nữa. Đừng thấy anh bình thường không nói nhiều mà nghĩ anh là người kiệm lời, khi đã lên tiếng thì ngay cả cô cũng không phải là đối thủ.
Tô Phương Dung về phòng tắm rửa, khi trở ra thì Trần Chính Cường đã mang quần áo được giặt sạch của cô đến, Tô Phương Dung lại xấu hổ thêm một trận.
Sau khi thay quần áo xong, Tần Lệ Phong đã hoàn tất công việc. Anh dặn Trần Chính Cường: “Hôm nay tôi có việc nên sẽ không đến công ty.”
“Ồ.” Ánh mắt mập mờ của Trần Chính Cường đảo qua hai người họ: “Có một câu nói rất đúng, đó là gặp nhau sau ít ngày xa cách còn nồng cháy hơn cả vợ chồng mới cưới…”