Chương 295: Trở thành mối quan hệ thân mật.
Tiêu Trình đến như đã hẹn, Tô Phương Dung vừa đi ra đã nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Trình.
Anh ta đang đứng bên cạnh chiếc xe, một bộ đồ màu tím trông quyến rũ lại đầy vẻ lẳng lơ, khiến người ta khó mà không chú ý.
Cô bật cười, Tiêu Trình có tính khoe khoang, hơn nữa anh ta biết lợi thế của mình nằm ở đâu, nên mới không ngại phô bày ưu thế của mình.
“Đi thôi.” Tô Phương Dung đi tới, bình tĩnh lên xe.
“Ừ, rất đẹp.” Anh chân thành khen ngợi.
“Cảm ơn.”
Bề ngoài Tô Phương Dung có vẻ ứng đối tự nhiên, nhưng sự do dự và lo lắng trong lòng chỉ có mỗi cô biết được.
Cô thậm chí không biết, kết quả cuối cùng của việc làm này sẽ đi đến đâu?
Hoặc, nó trở thành gì cũng không quan trọng. Cô đã mất đi người quan trọng nhất, giờ dù là ai, ở bên ai cũng không sao cả.
“Nhà hàng kia rất khó đặt chỗ. Nghe nói đầu bếp đến từ Michelin.”
Không biết có phải để giảm bớt bầu không khí xấu hổ không, Tiêu Trình hôm nay có vẻ nói nhiều bất thường.
Tô Phương Dung luôn mỉm cười lắng nghe, thật ra chuyện này coi như cô đang cầu cạnh Tiêu Trình.
Bởi vì cô luôn coi Gia Bảo với mình như một, không liên quan gì đến người khác, nên Tiêu Trình đương nhiên không có nghĩa vụ hợp tác với cô.
Cô đối với anh ta chính là cảm kích.
Lúc dừng đèn đỏ, Tiêu Trình quay đầu lại nhìn cô: “Tô Phương Dung, có mấy lời tôi vẫn luôn muốn nói với chị.”
Trái tim Tô Phương Dung đột nhiên nhấc lên, cô không nói gì, mím chặt môi.
“Tôi không biết sự tồn tại của Gia Bảo, cũng như không biết rằng một trò đùa hồi đó có thể thay đổi cuộc đời của một người. Tôi nợ chị một lời xin lỗi, nhưng tôi không đủ tư cách để nói ra câu đó.”
Tô Phương Dung bị mấy lời nói này khiến cô bất ngờ không kịp đề phòng, mắt cô chợt đỏ lên. Dường như những uất ức bao năm bùng phát trong tích tắc.
Con đường mà cô đã đi gồ ghề như thế nào dường như hiện diện lên trước mắt.
“Chuyện quá khứ tôi không muốn nói quá nhiều, vì sợ làm chị không vui. Tuy nhiên, từ nay, dù chị đang phải gánh vác chuyện gì, thì cứ giao toàn bộ cho tôi đi. Ở bên tôi rồi thì mẹ con chị sẽ không bao giờ bị bắt nạt.”
Tiêu Trình kiên định nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười, như ánh mặt trời chiếu vào trái tim cô. Cô ngây người nhìn anh ta, có loại xúc động đã lâu chưa từng có, chạm đến tuyến lệ của cô.
Đèn đỏ chuyển xanh, anh khởi động xe, trêu đùa nói: “Chị đừng xúc động quá, vì chuyện cảm động thì còn ở phía sau. Lúc đó cũng đừng có thét lên nói muốn gả cho tôi.”
Tô Phương Dung cười ra tiếng, khóe mắt tràn đầy nước mắt.
Không khí trong xe lập tức thoải mái hơn không ít, cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng thực sự rất cảm kích anh ta.
Tần Lệ Phong vẫn còn ở công ty, cuộc họp vừa kết thúc khiến sắc mặt anh rất không tốt.
“Làm ăn cái kiểu gì không biết?”
Anh ném đống giấy tờ xuống đất, Trần Chính Cường nhìn anh một cái, thở dài ngồi xổm xuống nhặt từng tờ lên: “Ông chủ, tôi nói một câu chắc anh không thích nghe.”
Anh ta như một bà mẹ già, tận tình khuyên bảo nói: “Tâm tình anh đang không tốt, cái này tôi biết. Nếu anh muốn tìm người kia, người kia người kia ấy, thì cứ đi tìm cô ấy đi. Bây giờ nếu anh không nói cho rõ ràng, sau này sẽ không có cơ hội đâu.”
Tần Lệ Phong lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi gọi cậu quay về là để cậu dạy tôi làm thế nào sao?”
“Anh nhìn kìa nhìn kia. Mới nói có mấy câu anh lại trở mặt rồi.”
Anh ta cầm tài liệu đặt ở trên bàn: “Tôi cũng vì sức khỏe của anh thôi, ngày nào anh cũng mặt mày căng thẳng, bắt được ai là mắng người đó, khiến lòng người trong công ty hoảng sợ.”
Tần Lệ Phong nhìn anh ta, nở một nụ cười chết chóc: “Tôi nhìn không ra cậu quan tâm công ty đến vậy đấy.”
“Tất nhiên.”
“Được, vậy ghế tổng giám đốc tôi cũng đưa cậu ngồi luôn.”
Trần Chính Cường thay đổi sắc mặt: “Tôi nói có một chút, một chút. Anh đừng nghĩ là thật đó.”
Nụ cười trên mặt Tần Lệ Phong chợt thu lại: “Làm lại bản kế hoạch.”
“Vâng vâng vâng.”
Lúc này, di động của Tần Lệ Phong vang lên.
Là Lâm Huyền Vũ gọi đến.
“Tôi gọi điện thoại đến nhắc cậu đừng quên cuộc hẹn với Mỹ Quân.”
Tần Lệ Phong chán ghét cau mày: “Khẩn trương vậy à? Quan hệ hai người tốt lắm sao.”
“Cậu…”
Tính cách của Lâm Huyền Vũ cũng rất mạnh mẽ, bà ta cố ép mình không nổi giận với anh, thái độ cũng lạnh nhạt đi không ít: “Chú Vệ của cậu, hồi đó đối xử với cậu rất tốt. Nếu cậu để con gái ông ấy chịu uất ức, cậu ngẫm lại đi, ông ấy sẽ nghĩ cậu là người thế nào. Tôi gọi điện thoại cũng vì muốn tốt cho cậu, muốn làm gì thì tùy cậu.”
Điện thoại ngay lập tức cúp máy.
Sắc mặt Tần Lệ Phong lúc này càng thêm ảm đạm.
Trần Chính Cường lặng lẽ đi tới: “Cái đó… Cô Vệ đang đợi anh ở dưới lầu trong công ty.”
Tần Lệ Phong không nói gì, châm một điếu thuốc, ngồi ở đó hút gần hết, sau đó mới dụi thuốc đứng dậy, cầm áo vest của mình bước ra ngoài.
Vệ Mỹ Quân rất vui vẻ, suốt đoạn đường cứ nói không ngừng.
Tần Lệ Phong nắm tay lái, hai mắt hướng về phía trước, hai mắt khép hờ, không biết đang suy nghĩ gì.
Khi tôi đến nhà hàng do Vệ Mỹ Quân lựa chọn, công việc kinh doanh thực sự rất phát đạt, nếu không đặt chỗ trước thì chắc chăn không có chỗ.
Vệ Mỹ Quân xuống xe: “Em nghe bạn bè nói đầu bếp ở đây rất tuyệt đó.”
Tần Lệ Phong lấy ra châm một điếu thuốc, nói với cô ta: “Cô vào trước đi, tôi hút một điếu thuốc đã.”
“Ừ, được.” Vệ Mỹ Quân rất ngoan ngoãn, đáp một câu trước rồi bước vào nhà hàng.
Dù có thích làm nũng thế nào thì trước mặt Tần Lệ Phong cô ta vẫn như một cô gái nhỏ. Tần Lệ Phong là hạc giữa bầy gà, cho dù muốn cô ta phải khom lưng khụy gối, đối với cô ta cũng là chuyện bình thường.
Tần Lệ Phong đang phì phèo điếu thuốc, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn vầng trăng mờ trên bầu trời.
Những ngày bận rộn đối với anh có vẻ phong phú, nhưng chúng chỉ là cùng một nhịp điệu của cuộc sống lặp đi lặp lại. Dần dần, những tháng ngày mất cô trở thành trắng đen, thậm chí anh không còn hứng thú với bất cứ thứ gì.
Nhưng anh là đàn ông, nếu là đàn ông thì phải gánh vác, cho dù nỗi đau trong lòng không khỏi lặp đi lặp lại, cũng phải căn răng mà gánh.
Một điếu thuốc cháy hết, anh ném điếu thuốc vào thùng rác. Anh chỉ vừa mới quay người lại…
Xe của Tiêu Trình dừng lại, anh ta gỡ dây an toàn rồi nói với người bên cạnh: “Biết chị không thích mấy thứ lộng lẫy hoa lệ, có điều lâu lâu đến ăn một món ngon cũng tốt. Hơn nữa, dì cứ chê chị gầy suốt, không dẫn chị đi ăn cái gì đó bồi bổ sao được.”
Tô Phương Dung chỉ cười, mặc dù anh ta đã tạo ra một bầu không khí dễ chịu nhưng cô thực sự không thể tham gia được, ngoài việc mỉm cười ra cô cũng không biết làm gì.
Sau khi xuống xe, Tiêu Trình đưa cô vào mà không để ý đến người đàn ông đang đứng trong bóng tối mờ.
Vệ Mỹ Quân bên trong đợi không được người, vì sợ anh bỏ mặc mình mà vội vàng ra ngoài tìm người.
“Anh Phong.”
Nhìn thấy anh ở cửa, lập tức an tâm, cười như ban nãy: “Anh Phong, chúng ta vào thôi, em đói rồi.”
Tần Lệ Phong rũ mắt xuống, cùng cô ta đi vào.
Khi hai người sánh bước cùng nhau, tuấn nam, mỹ nữ đương nhiên thu hút sự chú ý của rất nhiều người, trong đó có Tô Phương Dung lúc này đã ngồi vào chỗ của mình.
Tô Phương Dung không ngờ chỉ một lần hẹn hò với Tiêu Trình lại gặp được Tần Lệ Phong, thế giới này thật sự rất nhỏ.
Cô mở mắt dời tầm mắt sang một bên, lúc nhìn thấy Vệ Mỹ Quân, cô khẽ giật mình, sau đó hai mắt trở nên đờ đẫn không ánh sáng.
Lại có bạn gái rồi?
Tốc độ thật là nhanh.
Tô Phương Dung cảm thấy lồng ngực tức đến thở không ra hơi, trong lòng vẫn còn đau.
Rất đau.
Không muốn Tần Lệ Phong phát hiện mình, cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
“Làm sao vậy?” Tiêu Trình ở bên kia hỏi.
“Không có gì.” Tô Phương Dung cúi đầu ăn cơm.
Tiêu Trình như vô tình liếc về phía cửa, ngay lập tức hiểu rõ, khóe miệng nâng lên nụ cười như có như không.
“Phương Dung, hôm nay là một ngày đáng nhớ. Mong rằng sau này chúng ta cũng sẽ như bây giờ, cho dù không phải là người thân nhất, chúng ta vẫn có thể là chỗ dựa duy nhất của nhau.”
“Ừm. Em nói đúng.” Tô Phương Dung cầm ly rượu lên, cụng ly với anh ta.
Bên kia, Vệ Mỹ Quân không chút giấu giếm tâm tình, nhìn thẳng vào Tần Lệ Phong.
Vẻ mặt Tần Lệ Phong luôn bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc, cho dù biết Tô Phương Dung và Tiêu Trình đang ngồi cách đó không xa.
“Anh Phong, anh muốn ăn gì?”
Tần Lệ Phong không để ý đến ánh mắt của cô ta: “Sao cũng được.”
Giọng điệu nhàn nhạt như không để ý đến chuyện gì.
Vệ Mỹ Quân không nản lòng, gọi món cho cả hai, không thấy có gì bất ổn, thậm chí còn cố ý dặn dò người phục vụ mở một chai rượu vang đỏ.
“Anh Phong, đã lâu không gặp. Lần này em trở về anh có nên kính em một ly xem như đón gió tẩy trần cho em không?” Vệ Mỹ Quân đầy vẻ vô hại nhìn Tần Lệ Phong, chớp chớp đôi mắt to, rất khiến người khác trìu mến.
Tần Lệ Phong nhìn cô ta, cầm lấy rượu mà Vệ Mỹ Quân đưa, uống cạn.
Thời điểm Tần Lệ Phong uống xong, vẻ căng thẳng trong mắt Vệ Mỹ Quân liền biến mất.
Cô ta mỉm cười ròi lại rót thêm một ly: “Ly rượu thứ hai này, là ăn mừng chúng ta mười năm xa cách gặp lại.”
Tần Lệ Phong cầm lấy rồi lại một hớp uống cạn.
“Ly thứ ba này…”
Không cần biết cô ta dùng cái tên gì và lý do gì, Tần Lệ Phong không nói hai lời, cứ thế cầm lên uống cạn.
Nhìn anh uống liên tiếp mấy ly, Vệ Mỹ Quân không khỏi thầm mừng rỡ đến muốn nhảy dựng lên: “Anh Phong, không ngờ tửu lượng của anh lại tốt như vậy. Nào, chúng ta…”
Không đợi cô nói xong, Tần Lệ Phong đã tự mình cầm lấy rượu, uống một hớp lớn từ trong ly.
Anh không phải là người thích dùng rượu để tiêu tan phiền muộn, nhưng lúc này anh không muốn nói gì, chỉ muốn tìm thứ gì đó có thể làm phiền mình, dù chỉ là trong thời gian ngắn.
Vệ Mỹ Quân giật mình, vừa định nói gì đó, lại vô tình nhướng mắt nhìn người ngồi xéo đối diện với mình.
Có phải Anh Trình không?
Tại sao anh ấy cũng ở đây?
Khi nhìn thấy người phụ nữ ngồi bên cạnh, cô ta lập tức hiểu tại sao Tần Lệ Phong lại mất bình tĩnh.
Cô ta đã từng nhìn thấy bức ảnh của Tô Phương Dung, cô là một người phụ nữ bình thường đến mức không thể tầm thường hơn, cô còn mang theo một đứa con không biết cha ruột của mình là ai.
Cô ta không hiểu, một người đàn ông tốt như Tần Lệ Phong sao lại có thể yêu cô?
Bây giờ, sau khi tận mắt nhìn thấy, Vệ Mỹ Quân không khỏi cảm thấy ghen tỵ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!