Chương 390: Trước mặt người lớn phải có đủ phong thái.
“Thẩm Như Mai, mang hai cốc cà phê vào.” Thấy Thẩm Như Mai ôm văn kiện đi ngang qua cửa, Lâm Dịch Tuấn không ở đây nên chỉ có thể sai cô ta đi làm.
Thẩm Như Mai giống như rất phấn khích, vội vàng gật đầu, ôm chặt văn kiện trên tay đi về phía quầy pha chế. Nếu là bình thường thì có đến tám trăm năm nữa cô ta cũng không vào được văn phòng tổng giám đốc đâu.
Tần Lệ Phong nhìn về phía Cư Hàn Lâm đang ngồi trên bàn làm việc, có vẻ đã nhìn ra cái gì đó: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao con có vẻ không yên lòng?” Anh là người hiểu rõ bản thân mình nhất, nhưng rất ít có bộ dạng bất ổn như hiện tại.
Cư Hàn Lâm vội vàng sắp xếp lại một chút văn kiện trên bàn đặt ở một bên. Trước mặt Tần Lệ Phong, anh cũng chỉ có thể là bộ dạng của một đứa trẻ con: “Không có việc gì, bố, bố tới tìm con có chuyện gì vậy?”
“Tổng giám đốc Cư, cà phê.” Thanh âm Thẩm Như Mai vang lên, thanh âm ấp a ấp úng cách một cánh cửa.
“Vào đi.” Cư Hàn Lâm cảm thấy hơi phiền muộn ngồi một bên. Anh cũng không hiểu được mình nữa, chẳng lẽ do Lạc Cẩn Thi không đi làm? Chẳng lẽ ảnh hưởng của cô gái này tới mình thật sự sâu như vậy sao?
“Chú, sao chú lại ở đây?” Thẩm Như Mai vừa mới đặt cà phê xuống, nhìn thấy Tần Lệ Phong đang ngồi bên kia nên mỉm cười chào hỏi: “Bố cháu còn nói cháu nên sắp xếp thời gian đến thăm hỏi chú.”
Tần Lệ Phong lúc này mới nhận ra là con gái của Thẩm lão Tam: “À, hôm nay có ít việc nhà đến đây tìm lão Nhị. Cháu ở đây à, làm việc có thuận lợi không?” Chỉ là hàn huyên bình thường mà thôi.
Thẩm Như Mai cười thẹn thùng: “Tốt lắm ạ. Anh Cư Hàn Lâm rất quan tâm đến cháu ạ. Vậy các chú cứ nói chuyện đi ạ, cháu ra ngoài trước đây ạ.” Trước mặt người lớn đương nhiên phải có bộ dạng hiền lương thục đức.
Tần Lệ Phong cười cười, gật đầu, sau đó nhấc ly cà phê trước mặt lên uống hai ngụm thì lập tức buông xuống, biểu cảm cũng không phải rất vừa lòng.
Thấy Thẩm Như Mai rời đi rồi, anh mới nói tiếp: “Ngày hôm qua bố đến thăm ông nội con. Nghe ông ấy nói thì gần đây con mới tuyển thêm trợ lý?” Anh cũng không nhìn Cư Hàn Lâm, chỉ là thản nhiên nhìn ly cà phê trước mặt.
Hầu kết Cư Hàn Lâm khẽ nhúc nhích, cảm thấy rằng anh đến là vì chuyện này: “Đúng vậy. Con tuyển một sinh viên sắp tốt nghiệp, học chuyên ngành kinh tế quốc tế và mậu dịch chuyên nghiệp. Thời gian thử việc là nửa năm, trong lúc thử việc không có tiền lương chỉ có tiền thưởng.”
Tựa như đang giận dỗi, anh nói tất cả tin tức một cách rõ ràng. Bởi vì anh thật sự cảm thấy tức giận. Mình đã trưởng thành rồi, đã là tổng giám đốc của một công ty rồi, sao vẫn có một số việc mình không thể tự mình làm chủ chứ?
Tần Lệ Phong kinh ngạc khi thấy anh có thể nói ra hết tất cả, nhưng đương nhiên cũng nhìn ra được điểm không đúng trong cảm xúc của anh: “Việc kinh doanh thì phải cẩn thận một ít. Ông cụ cũng lo lắng cho con thôi, chuyện này con tốt nhất nên giải thích rõ ràng với ông ấy mới tốt, bố không liên quan gì cả đâu.”
Lúc này Cư Hàn Lâm mới nhận ra mình đã thất thố, cúi thấp đầu: “Con xin lỗi bố. Gần đây ở công ty xảy ra nhiều chuyện, chờ vài ngày nữa con sẽ tự mình đi xin lỗi ông nội.”
Tần Lệ Phong gật đầu: “Nhưng mà chuyện mà báo chí tin tức đưa tin hai ngày trước thì bố vẫn còn cần con giải thích một chút cho bố.” Cho dù uống không ngon nhưng anh vẫn nhấc ly cà phê lên lần nữa, uống hai ngụm.
Biết rằng sự việc sẽ không đơn giản như vậy, Cư Hàn Lâm mím môi: “Bởi vì…liên quan đến con. Bên trong công ty xuất hiện gián điệp, con nghi ngờ một là ông nội cài vào, nếu không thì do đối thủ cài vào nên con mới muốn đuổi trợ lý Lạc đi.”
Tần Lệ Phong sửng sốt: “Gián điệp?” Nếu là người Cư Trọng Hùng cài vào thì thật ra cũng không có gì, dù ra sao cũng sẽ không hại Cư Hàn Lâm, nhưng nếu quả thật là đối thủ thì: “Mau chóng tìm ra gián điệp mới tốt. Ngoài ra thì bố nghe nói vụ án hợp tác với Pháp quan trọng hơn, con nhất định phải cẩn thận. Trợ lý Lạc này dù sao cũng mới tốt, nếu con có thể khảo nghiệm được thì tốt.”
Cư Hàn Lâm vừa mới gật đầu thì cuộc họp online bên kia đã gọi tới: “Bố, con còn có chuyện quan trọng cần xử lý. Nếu không bố đến phòng tiếp khách chờ con trước đi, lát nữa con mời bố đến nhà hàng Apolo.”
Nghe tên nhà hàng xong, Tần Lệ Phong vung tay: “Bỏ đi bỏ đi, mấy năm nay bố đều ăn đồ ăn quán mẹ con, vội thì đi đi.” Nói xong, anh đứng lên đi ra bên ngoài văn phòng.
Cư Hàn Lâm vừa kết thúc cuộc họp ra khỏi văn phòng đã thấy Lâm Dịch Tuấn sốt ruột đứng chờ trước cửa, vừa thấy anh đã liền vọt đến đây, biểu cảm trên mặt có vẻ hơi thoải mái hơn một chút.
“Thế nào? Anh có đến chưa?” Cư Hàn Lâm thật sự lo lắng cho tình huống của Lạc Cẩn Thi. Hiện tại đã là buổi chiều rồi, sao lại không có một tin tức nào.
Lâm Dịch Tuấn lắc đầu: “Không có. Nhưng mà tôi đụng phải Thúy Hoa đi lấy văn kiện về ở ngoài cửa công ty. Cô ấy thường xuyên ra ra vào vào với Lạc Cẩn Thi, cho nên tôi liền hỏi cô ấy.”
Ban đầu khi nghe Lâm Dịch Tuấn không hề đi khiến anh thấy hơi buồn bực, nhưng biết còn có tin tức khác thì nói thế nào cũng không đến mức tệ lắm: “Cô ấy nói như thế nào?”
Lâm Dịch Tuấn quay đầu lại nhìn Thúy Hoa đang đứng ở cửa phòng trợ lý chờ câu hỏi, biết rằng Cư Hàn Lâm chưa thấy quan tài chưa đổ lệ: “Thúy Hoa, cô lại đây, tự mình nói với tổng giám đốc Cư cho anh ấy hiểu được đi.”
Gặp được tổng tài đương nhiên phải phấn khích, hơn nữa người như Thúy Hoa có thời gian gặp Cư Hàn Lâm còn ít hơn Thẩm Như Mai chứ đừng nói là nói chuyện với anh: “Tổng giám đốc Cư, tôi biết chị Thi đi đâu, ngài không cần gấp.”
Cư Hàn Lâm gật đầu, trước mặt người bên ngoài vẫn thể hiện ra bộ dạng tổng tài: “Nói đi. Bên này tôi có một văn kiện bí mật cần cô ấy tự mình đi xử lý, cho nên vô cùng sốt ruột, muốn tìm cô ấy.”
Tìm người đương nhiên cũng cần có một cái lý do đường hoang.
Thúy Hoa há nửa miệng thở ra, gật đầu, xem như đã tin: “Đêm qua sau khi tan làm tôi có đi cùng chị Thi đến cửa hàng mua quần áo. Chị ấy còn rất phấn khích, hơn nữa còn nói với tôi là phải mua thêm vài bộ quần áo cho chú và dì…”
Ấn đường Cư Hàn Lâm động đậy, ánh mắt có hơi mơ hồ không rõ: “Cô ấy, thật sự nói như vậy?” Anh đương nhiên phải nghi ngờ đến tột cùng Lạc Cẩn Thi có nói thật với Thúy Hoa không: “Còn có cái gì nữa không?”
Thúy Hoa nghĩ nghĩ rồi nói: “À, chị ấy còn nói hai ngày này tính về nhà thăm chú. Chị ấy nói chú bị bệnh rồi, không tốt lắm, sau đó còn hơi lo lắng, sau đó từ lúc rời khỏi cửa hàng quần áo thì chúng tôi tách ra.”
Cư Hàn Lâm nhíu mày: “Rốt cuộc chưa gặp lại?” Anh không nghĩ ra, sự thật thật sự đơn giản như thế?
“Nhưng cô ấy cũng không xin phép tôi nghỉ.” Lâm Dịch Tuấn bổ sung, thật ra anh cũng không phải hoàn toàn tin tưởng lời nói của Thúy Hoa: “Cô còn nhớ ra cái gì không, còn có manh mối nào chưa nói không?”
Thúy Hoa nghĩ nghĩ rồi nói: “Cái khác thật sự không có, có thể nói là chị Thi lúc đi rất vội vàng chăng? Hình như nhà chị ấy ở nông thôn, tín hiệu có thể không tốt.”
Cư Hàn Lâm chăm chú nhìn ánh mắt Thúy Hoa một lát, hy vọng có thể nhìn ra cái gì đó, nhưng thật sự không có cái gì cả.
Nếu những thứ ấy đều là sự thật, vậy Lạc Cẩn Thi vì sao phải lừa Thúy Hoa như vậy? Còn nói nhà mình ở nông thôn. Căn cứ theo sự hiểu biết của anh với Lạc Cẩn Thi, cô không giống như người sẽ nói dối.
Cho dù không thể để lộ ra thân phận thật sự thì cũng không cần phải nói loại chuyện hồ đồ như nhà ở nông thôn, cha mắc bệnh.
“Cô đi về trước đi, có việc tôi sẽ đến tìm cô.” Cư Hàn Lâm nhẹ nhàng vung tay. Hiện tại trong khoảng thời gian ngắn anh cũng không thể nghĩ ra được những lời vừa nãy rốt cuộc là thật hay giả.
Thúy Hoa mới vừa quay lại phòng trợ lý thì Lâm Dịch Tuấn liền đi đến: “Tổng giám đốc Cư, tôi cuối cùng vẫn cảm thấy Thúy Hoa này hình như có chút vấn đề. Có một lần tôi chính mắt thấy cô ấy đứng ngoài cửa phòng trợ lý nghe trộm Lạc Cẩn Thi gọi điện thoại ở bên trong, kết quả cô ấy không chịu thừa nhận.”
Ánh mắt Cư Hàn Lâm khẽ biến đổi, nhìn Lâm Dịch Tuấn: “Thật sự?” Anh đương nhiên càng tin tưởng Lâm Dịch Tuấn hơn: “Tôi cảm thấy anh vẫn nên đi một chuyến đến đại học kinh tế và tài chính và ký túc xá sinh viên đi, tôi nghĩ hẳn bên đó sẽ có manh mối gì đó.”
Nghe anh nói như vậy, Cư Hàn Lâm càng thêm không tin vào những lời nói vừa nãy của Thúy Hoa. Lạc Cẩn Thi tuyệt đối không phải loại người tùy tiện bịa ra loại chuyện này để nói dối, bởi vì không cần phải…
Trừ khi cô ấy có nguyên nhân nào đó nhất định phải nói dối như vậy.
Anh cau mày. Anh thật sự cảm thấy hơi không biết nên làm sao. Sao một người đang sống sờ sờ nói không thấy là đã không thấy tăm hơi!
Ký túc xá sinh viên là một khu kiến trúc màu vàng nhạt, không có nhiều tầng, tổng cộng có hơn mười tòa nhà liên tiếp nhau. Trước kia đại học kinh tế và tài chính cố ý thuê để làm nơi cho sinh viên ở, nhưng hiện tại đã trở thành tài sản cá nhân, lại do nơi này xa xôi, tiền thuê nhà cũng không có, vẫn có đa số sinh viên tới ở.
Lâm Dịch Tuấn nhìn cửa, ánh mắt đảo qua bốn phía, nhìn thấy camera theo dõi được trang bị trước cửa. Anh cảm thấy cái này sẽ có tác dụng.
Lái xe đến trước cổng chính, Lâm Dịch Tuấn bắt đầu quan sát, tìm manh mối khắp nơi. Anh đã từng đi học một khóa điều tra, cũng thật sự cảm thấy có điểm kỳ lạ.
Mặc dù anh hơi chán ghét Lạc Cẩn Thi, nhưng anh cũng không hy vọng cô ấy gặp chuyện không may.
Từ cửa đi đến dưới tầng nhà Lạc Cẩn Thi, dọc đường đều là dấu chân bị giẫm nát trên tuyết. Nếu nói có thể từ đây phát hiện manh mối thì thật khó, anh ngẩng đầu nhìn trên tầng, cũng không thấy có chỗ nào không đúng.
Nhưng anh vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái một chút.
Anh đang tính đi lên tầng xem thì ai ngờ có một cô gái bên cạnh đột nhiên vội vã vọt vào tòa nhà, còn không cẩn thận đụng phải Lâm Dịch Tuấn. Cô ấy vội vàng quay đầu nói ngại quá rồi sau đó giẫm tuyết lên tầng.
Lâm Dịch Tuấn bất đắc dĩ, xoay người nhặt di động bị rơi xuống đất. May mà không bị sao, chỉ dính ít tuyết thôi.
Anh còn đang đứng dưới tầng ngẩng đầu, đèn ngoài hành lang ở tầng có nhà Lạc Cẩn Thi đột nhiên sáng lên. Nghĩ đến một cái khả năng, anh nhanh chóng xông lên tầng.
Gõ cửa, anh ôm tâm lý may mắn, hy vọng có thể có người mở cửa. Nhưng mà gõ nửa ngày vẫn không nghe thấy tiếng bước chân nào, anh vừa định xoay người rời đi, bên trong truyền ra tiếng nói: “Đợi một lát nữa tôi mở cửa cho anh, tôi đang đi vệ sinh!”
Mặc dù đã cùng Cư Hàn Lâm trải qua nhiều mưa gió, nhưng anh vẫn chưa từng nghe thấy ai nói như vậy, anh nhịn không được cười rộ lên. Nếu thật sự là cô gái vừa rồi thì không ngờ vội vàng do buồn đi vệ sinh.
Chỉ chốc lát sau, cửa mở, quả nhiên là cô gái ban nãy, nhìn ngoại hình có vẻ là kiểu người hào sảng: “A, là anh à…sao vậy? Vừa nãy tôi đụng trúng anh làm anh bị thương à?” Cô ấy căng thắng túm quần áo, sau đó đứng lui từng bước, vịn vào hàng rào chống trộm rồi càng lui nữa: “Nếu anh bị tôi đụng trúng mà bị thương thì tôi đi cùng anh đến bác sĩ…:
“Không có không có.” Lâm Dịch Tuấn nhịn không được chặn ngang lời cô ấy, tính tình cô gái này cũng quá nóng nảy rồi: “Tôi không có bị sao hết, chỉ là có chuyện muốn hỏi cô thôi.”
Người đối diện nhíu mày, tiếp theo cẩn thận đánh giá anh một phem, có vẻ thấy anh không giống người xấ mới nói: “Vậy anh hỏi đi. Nếu như là điều tôi biết thì tôi sẽ nói cho anh.”