Chương 399: Không phải không có chứng cứ.
Ai ngờ Thẩm Như Mai không hề bị lay động, cô ta nở nụ cười trào phúng: “Chuyện này tôi cũng có nghe thấy, Hứa Khắc Văn với Lạc Cẩn Thi chỉ là bạn bè nam nữ. Chuyện của bọn họ không tự mình giải quyết cho tốt, vì sao lại đổ lên đầu tôi?
Cư Hàn Lâm coi như hiểu được, dù có bị đánh chết cô ta cũng không nói.
Lâm Dịch Tuấn mở văn kiện trên bàn xem: “Thẩm Như Mai, cô không nhận cũng không sao, không phải không có chứng cứ.” Anh khẽ cười, giơ văn kiện trong tay cho tnh cách đó không xa nhìn: “ Đây là văn kiện mật lần trước hợp tác với công ty nhà họ Trần, ngoại trừ chỗ thư ký là Đỗ Tương Giao và lnm, chỉ còn tôi với giám đốc Cư xem qua thôi, cô là thế nào hả?”
Đỗ Tương Giao sợ ngay tắp lực, nhưng cũng từ từ bình tĩnh định hình xem đang xảy ra chuyện gì: “Tôi nhớ rồi, một tháng trước, thư ký Thẩm giúp tôi đưa hộ văn kiện, tôi định từ chối, nhưng đột nhiên lại có văn kiện khác cần xử lý gấp, nên giao cho cô ta, chính là văn kiện hợp tác với công ty nhà họ Trần.”
Lâm Dịch Tuấn nhìn Thẩm Như Mai, giống như nói: “Nhìn đi, đây là nhân chứng.”
“Cô còn muốn nói cái gì nữa không?” Cư Hàn Lâm nhìn lướt qua văn kiện trên bàn “Nếu cô còn không thừa nhận, chúng ta có thể từ từ nói, sao nào? Gần đây Thẩm thị mở trên cả nước hơn năm trăm xí nghiệp, tốc độ phát triển này cũng kinh người ghê ha.”
Anh cho rằng, sao chủ tịch của một công ty lớn lại để con gái mình đi làm công cho công ty khác, hóa ra là có mưu đồ cả.
Đương nhiên, không quá giống với lý do của Lâm Như Hoa.
Thẩm Như Mai vẫn chậm rãi uống rượu như trước, giả vờ như vẫn còn bình tĩnh: “Cái này có thể nói lên điều gì sao? Có thể là những văn kiện này không cẩn thận rơi trên bàn tôi. Cho dù có vân tay của tôi thì làm sao? Cái chuyện bán cơ mật công ty như này không phải nói bừa là được.
“Thế còn cái này?” Hồ Tiểu Điệp lấy tờ giấy in từ trong túi xách: “Đây là tin tức cô chuyển cho tôi, bên trên viết những gì cô rõ nhất.”
Làm việc mà đuổi cùng giết tận như vậy, trách không được người ta không muốn giúp cô ta. Kỳ thật, nếu hôm nay cô ta không phát hiện Thẩm Như Mai muốn giết mình, cô ta sẽ không vội vã nói hết bí mật truyền tin của Thẩm Như Mai.
Chân Thẩm Như Mai run run, để chén rượu lên bàn, tay khẽ run: “Cô muốn kéo tôi xuống nước à? Cô cũng tham dự mà, không sợ sao?”
Cô ta giận dữ trừng mắt nhìn Tiểu Điêp, ánh mắt như muốn ăn thịt người.
Lâm Dịch Tuấn kéo Tiểu Điệp lại: “Cô ấy thuộc về tự thú, bị cô uy hiếp, sẽ được hưởng khoan hồng. Còn nữa, một tòng phạm thôi, cho dù là tự nguyện, có thể phạm vào bao nhiêu lỗi cơ chứ? Thư ký Thẩm, cô còn không chịu nhận cô bán đi cơ mật công ty sao?”
Đến lúc này, mọi người hiểu là có chuyện gì xảy ra, đều lui về phía sau, tránh xa Thẩm Như Mai. Đại khái là ai cũng không nghĩ là Thẩm Như Mai sẽ bán đi bí mật công ty.
Hẳn là biết người biết mặt không biết lòng.
Cư Hàn Lâm tiến lên hai bước, từ trên cao nhìn Thẩm Như Mai trước mặt, cô ta cúi đầu nhìn văn kiện trước mặt, không biết làm sao.
Nhìn cô ta thế này, Cư Hàn Lâm không hiểu sao thấy thoải mái, nếu không phải vì cô ta, Lạc Cẩn Thi sẽ không trở nên như thế kia: “Hơn một năm trước cô đã cùng một chỗ với Hứa Khắc Văn. Cô cho là tôi không điều tra rõ ràng đã đi vu oan cho cô à? Nhưng mà Lạc Cẩn Thi, cô ấy có làm cái gì sai sao?”
Mấy chữ cuối cùng như đang rít ra từ kẽ răng vậy.
Thẩm Như Mai ngẩng đầu nhìn anh, không thấy hối hận, nhưng lại hơi áy náy: “Lạc Cẩn Thi…”
“Cô mua chuộc Hứa Khắc Văn, sai anh ta tổn thương cô ấy, cô cho rằng tôi không có chứng cứ, không làm gì được cô, đúng không?” dứt lời, Cư Hải Lâm bỗng cảm thấy không thể kiềm được lửa giận trong lòng nữa nhưng anh vẫn cố đè xuống: “Ác giả ác bảo, cô không sợ có ngày quả báo sẽ ập tới với mình sao? Cuộc sống bây giờ của cô, còn thiếu cái gì nữa chứ?”
Hai mắt Thẩm Như Mai sáng lên, tựa như sắp chảy lệ, cô ta lùi về sau vài bước, ngón tay đụng trúng ly rượu phía sau: “xoảng”, ly rượu rơi xuống đất, mảnh thủy tinh văng khắp nơi nhưng không ai trong hai người né tránh.
“Tổng giám đốc Cư, chẳng lẽ em xin vào Hoa Phú chỉ vì muốn đánh cắp cơ mật của công ty thôi sao?” Cô ta nói xong, giọng nói cũng trở nên khàn khàn kèm theo chút nghẹn ngào: “Anh không nhớ trước khi em ra nước ngoài đã nói gì với anh ư?”
Cư Hàn Lâm vẫn lẳng lặng nhìn cô ta, không nói lời nào.
Nói thật, nếu không phải cô ta đến công ty Hoa Phú phỏng vấn, nếu bố không nói với anh một tiếng, có khi anh đã sớm quên mất sự tồn tại của Thẩm Như Mai rồi. dù sao trước giờ cô ta và anh chưa từng gặp mặt nhau.
“Em nói rồi, chờ em quay trở về, em hy vọng có thể làm gì đó cho anh.”
chỉ là khi cô ta trở về nước, Cư Hàn Lâm đã trở thành tổng giám đốc của Hoa Phú, nói tới việc kinh doanh, không một ai là đối thủ của anh, trong thành phố A, anh cũng được xem như là nhân vật có máu mặt.
mới chỉ một năm trôi qua… cô ta đã trở về nhưng mọi chuyện cũng đã thay đổi… nhưng mà, cô ta chỉ muốn làm chút gì đó cho anh, bởi vì chỉ như vậy mới có thể khiến anh chú ý tới cô ta.
Cư Hàn Lâm thản nhiên gật đầu: “Tôi nhớ rõ, nhưng tôi không hy vọng người giúp đỡ tôi là một người phẩm hạnh có vấn đề.” đây là lời cuối cùng anh để lại cho cô ta.
Tới khi anh ta bước ra khỏi phòng, Thẩm Như Mai mới nhận ra, cái thế giới nội tâm cô ta mới vừa xây xong đã đột ngột sụp đổ. Cô ta cho rằng, cô ta có thể làm cho Thẩm thị và Hoa Phú ngồi cùng bàn, ăn cùng mâm, sẽ có ngày, Cư Hàn Lâm phải tới cầu xin cô ta giúp đỡ, cô ta nghĩ rằng, lời mà cha đã hứa với cô ta sẽ sớm trở thành hiện thực, cô ta cho rằng…
Khi Quan Sở Trường dẫn theo mấy vị cảnh sát bước vào, trực tiếp còng tay Thẩm Như Mai, thuận tay mang đi tất cả bằng chứng xác thực trên bàn. Khi mọi người hoàn hồn, trong phòng đã không còn bóng dáng của Thẩm Như Mai nữa.
Đám người cảm thấy hơi mờ mịt, họ không biết nên tiếp tục hay nên đi về cho rồi nữa.
Chị Đỗ bước lên phía trước, vỗ tay ý bảo mọi người nhìn về phía mình: “Hôm nay tổng giám đốc Cư mời khách, mọi người cứ tiếp tục vui chơi, muốn chơi tới khi nào cũng được, không cần lo lắng.”
Cho dù đã có người đứng ra đảm bảo, nhưng bầu không khí cũng không còn vui sướng như lúc trước, chuyện xảy ra như vậy là chuyện không ai mong muốn cả.
Chị Đỗ nhìn ngọn đèn vẫn đang lập lòe, thở dài một hơi rồi xoay người bỏ đi. Có lẽ lớn tuổi rồi, nên tâm tình dễ bị ảnh hưởng, bây giờ trong lòng chị cảm thấy hơi hoảng hốt.
Anh ngồi trong xe, nhìn thấy Thẩm Như Mai bị Quan Sở Trường còng tay, dẫn lên xe cảnh sát, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Lâm Dịch Tuấn đang ngồi đằng trước quay đầu lại, quan sát vẻ mặt của Cư Hàn Lâm, yên tâm hơn một chút.
“Đêm Nay Hồ Tiểu Điệp sẽ chạy trốn, anh ta chỉ dẫn theo người nhà và một số đồ dùng sinh hoạt, không có mang theo người đàn ông kia.”
Cư Hàn Lâm gật đầu, xem như anh đã nhìn thấu rồi, có một số người không đáng để mình phải trả gía.
“Tới bệnh viện đi.” anh nhất định phải nói chuyện này cho Lạc Cẩn Thi biết, anh không muốn cô phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Trên đường tới bệnh viện, Cư Hàn Lâm cứ mãi suy nghĩ xem nên mở miệng nói chuyện này với Lạc Cẩn Thi thế nào. Hẳn cô sẽ không muốn nhắc tới chuyện đã qua, nhất là chuyện liên quan tới Hồ Tiểu Điệp.
Dù sao đó cũng là ác mộng trong đời cô.
Nhưng, anh muốn nói cho cô biết, bây giờ cô đã an toàn, sẽ không có ai có thể làm hại cô, anh sẽ bảo vệ cô, không để cô phải chịu tổn thương.
Nghĩ vậy, anh bất giác nở nụ cười, là nụ cười từ trong tận thân tâm.
Lâm Dịch Tuấn thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy bộ dạng này của anh, Lâm Dịch Tuấn cho rằng anh bị hoa mắt rồi, trước khi gặp được Lạc Cẩn Thi, anh thật sự rất hiếm khi cười một cách chân thật như vậy.
Cũng chỉ có người nahf mới khiến Cư Hàn Lâm để lộ ra vẻ mặt đó.
“Tổng giám đốc Cư…” bây giờ tình trạng của Cư Hàn Lâm là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, cần phải có người thanh tỉnh anh mới được. “Bên Phía ông cụ và tổng giám đốc Tần vẫn còn cần anh qua đó giải thích một câu, phỏng chừng ngày mai tất cả mọi người sẽ biết chuyện này.”
Thẩm Hải Thiên nhất định sẽ vì con gái mà tới cầu xin Tần Lệ Phong hoặc Cư Trọng Hùng. Sau đó nhờ họ khuyên bảo Cư Hàn Lâm vài lời, nể mặt giao tình lâu năm giữa hai bên tha cho Thẩm Như Mai một lần
Nhưng tới lúc này, mọi chuyện đã không còn đơn giản như vậy nữa.
Nụ cười trên mặt Cư Hàn Lâm lập tức đông cứng, nghĩ tới tình cảnh phải đối mặt với ông cụ và bố, xem ra chuyện nãy sẽ rất khó đây: “Được, sáng mai tôi sẽ không tới công ty, có chuyện gì anh tự giải quyết.”
Lâm Dịch Tuấn gật đầu: “Còn nữa, tôi đã thuê nhà rồi, ngay tại biệt thự Phú Hải, cách… nơi anh hay ở không quá xa.” anh hơi ngập ngừng, tự nhiên cảm thấy như vậy có chút không thỏa đáng.
Cư Hàn Lâm cũng nhận ra chuyện đó: “Anh cảm thấy như vậy không ổn sao?”
Anh có tâm tư gì, chả lẽ Lâm Dịch Tuấn còn không biết ư?
“Chỉ sợ ảnh hưởng không tốt cho thanh danh của anh, huống hồ chi người bên ngoài…” một lần còn chưa đủ dao? Nếu mọi chuyện càng nghiêm trọng hơn, càng khoa trương hơn một chút.
Cư Hàn Lâm trầm ngâm suy nghĩ, anh hiểu lời Lâm Dịch Tuấn nói rất có lý nhưng anh cũng không thể khống chế nổi cảm xúc trong lòng mình.
“Anh đứng dưới lầu chờ tôi, tôi lên rồi xuống ngay.” dứt lời, Cư Hàn Lâm mở cửa bước xuống xe.
Lâm Dịch Tuấn thở dài một tiếng, có lẽ một hồi mưa máu gió tanh sắp tới rồi đây.
Đứng trước cửa phòng bệnh, Cư Hàn Lâm ghé mặt nhìn vào trong, không thấy rõ bên trong, cũng không nghe thấy âm thanh nào, giờ cũng đã tám giờ tối, anh nghĩ có lẽ vì tâm tình không được tốt, Lạc Cẩn Thi hẳn là đi ngủ rồi, ngủ sớm cũng tốt.
Anh nhẹ nhàng mở cửa ra, chầm chậm bước vào, không ngờ lại nhìn thấy một khung cảnh đáng sợ: tấm chăn che khuất nửa cái gối, bên cạnh là khoảng không, Lạc Cẩn Thi không thấy đâu nữa!
Anh kích động vô cùng, có phải người mà Thẩm Như Mai phái tới làm ra không? Càng nghĩ càng thấy lạnh sống lưng, anh ngây người một lát, rồi nhanh chóng lao ra khỏi phòng bệnh, tìm được y tá trực ban: “Y tá… y tá…”
Nghe thấy tiếng ồn ào, y tác trưởng đi ra, thấy dáng vẻ lo lắng của Cư Hàn Lâm, cảm giác muốn mắng người giảm đi một chút: “Sao thế? Có chuyện gì? Anh là người nhà của phòng bệnh nào?”
Cư Hàn Lâm bước lên vài bước, chỉ vào phòng bệnh mà Lạc Cẩn Thi đang ở, trên mặt lộ vẻ khẩn trương: “Phòng đó, người bệnh di đâu rồi? Cô ấy đi đâu mất rồi?”
Dùng gối đầu để qua mắt mọi người, chẳng lẽ không phải bị người bắt đi, nên cố ý làm vậy để che dấu sao?
Càng nghĩ càng thấy sợ, nên anh không nhận ra lực tay của mình ngày càng mạnh hơn.
Y tá trưởng vội vàng tránh thoát hai tay anh, nhìn số trước cửa phòng bệnh, hiểu ra: “À, anh nói phòng bệnh đó hả, người bệnh vừa làm thủ tục xuất viện rồi. Bác sĩ kiểm tra thấy cô ấy không có gì đáng ngại nên đồng ý ký giấy xuất viện cho về rồi.”
Bây giờ trong lòng anh không biết nên đau buồn hay nên vui mừng nữa, dù sao Lạc Cẩn Thi là tự mình rời đi chứ không phải bởi vì bị Thẩm Như Mai hay là người nào đó bắt cóc. Nhưng anh đau khổ cũng bởi vì lúc cô rời khỏi lại không hề nói dù chỉ một câu cho anh biết.