Chương 432: Những điều tốt đẹp lại rất ngắn ngủi..
Lạc Cẩn Thi mặc cái tạp dề họa tiết hoa nhí, dáng vẻ xinh xắn lanh lợi, trong phòng bếp đặc biệt ấm áp.
Cô nấu ăn nhanh nhẹn không hề lúng túng, rửa rau đâu vào đấy, xoay người thái rau, làm xong một loạt động tác, Lạc Cẩn Thi mới phát hiện ra Cư Hàn Lâm đứng đằng sau cô rất lâu rồi.
Sắc mặt cô hơi thay đổi, cô cười với anh: “Sao anh không ngủ thêm một lúc nữa, bây giờ đã dậy rồi…”
Cư Hàn Lâm đi tới, ôm cô từ phía sau, tựa đầu vào vai cô: “Mới sáng sớm đã làm bữa sáng rồi, thật sự ấm lòng mà, những ngày như này sau này, nghĩ đến thôi cũng khiến anh mong đợi rồi.”
“Em không muốn làm một thiếu phụ luông tuổi có chồng đâu, cho dù sau này có cưới nhau, em cũng muốn có công việc của riêng mình.”
Anh chỉ giữ im lặng, giống như một đứa trẻ ngoan, chưa từng nhìn thấy anh ngoan ngoãn nghe theo như vậy.
Lạc Cẩn Thi vậy mà cảm thấy bản năm làm mẹ của mình trỗi dậy, cô quay người lại, đưa tay chạm vào đầu anh.
Những ngày tốt đẹp này đáng để ghi nhớ, nhưng chúng lại đặc biệt ngắn ngủi.
Ví dụ như Lạc Cẩn Thi, Cư Hàn Lâm.
Hai người lưu luyến không thôi, ở trong căn phòng này mấy ngày mới rời đi.
Mặt trời lớn trên đỉnh đầu đang chiếu nắng gay gắt, đội mũ che nắng cũng không thể che được hết ánh nắng.
Lạc Cẩn Thi đứng dưới gốc cây ngô đồng, từng hạt mồ hôi lăn dài.
Cư Hàn Lâm đi tới, nhìn cô một cái rồi đưa tay lau mồ hôi trên trán cô.
“Ở đây mấy ngày mà không thấy em đen đi nhỉ.”
Lạc Cẩn Thi giễu cợt nhìn anh chằm chằm: “Anh muốn em bị đen đi đúng không, con dâu xấu đi gặp bố mẹ chồng, nếu như không thích em…”
“Không thích em sao? Không thích em thì có thể thích ai được chứ, không tự tin gì cả.”
Cư Hàn Lâm kiên quyết chặn những lời cô định nói.
Lạc Cẩn Thi đi tới như một con mèo, nhìn kĩ lông mày của anh, cười cười, đưa tay vuốt qua cặp lông mày của anh: “Đúng là người xấu…”
Hai người cười nói, rượt đuổi nhau trên đường, như một đôi thanh mai trúc mã vậy, những ngày vui vẻ trôi qua thật nhanh, như một bất ngờ mà thời gian không thể níu lại.
Trên đường, có đôi vợ chồng già dìu nhau qua đường, Cư Hàn Lâm và Lạc Cẩn Thi nhìn theo, Lạc Cẩn Thi ngưỡng mộ vô cùng, trong miệng phát ra tiếng chậc chậc.
Cư Hàn Lâm không biết cô muốn nói gì, chỉ nhìn theo ánh mắt của cô, ánh mắt ngưỡng mộ, nụ cười ấm áp: “Đợi đến lúc chúng ta già đi, cũng sẽ giống như bọn họ, dắt nhau qua đường.”
Nói xong, anh lại quay mặt lại nhìn vẻ khát khao vô cùng của Lạc Cẩn Thi, thản nhiên cười một cái: “Đến lúc đó, anh sẽ trở thành một ông già mặt đầy nếp nhăn, còn em sẽ thành một bà lão mặt đầy tàn nhang…”
Rõ ràng, câu nói này không hợp logic, trở thành người mặt đầy nếp nhăn thì có thể là ông già cũng có thể bà già, mặt đầy tàn nhang chưa chắc đã là bà lão, cũng có thể là ông lão mà.
Nhưng cô ý Cư Hàn Lâm muốn biểu đạt, cô rúc vào ngực đối phương.
Buổi trà chiều, sau khi dành hơn một nửa thời gian nhìn nhau, Lạc Cẩn Thi mới chậm rãi đặt cốc xuống, nhìn chằm chằm vào Cư Hàn Lâm, cười nói: “Cả một buổi chiều anh cứ nhìn chằm chằm vào em, bộ mặt em mọc hoa, mọc cỏ hả.”
“Hoa cỏ gì thì chưa thấy, anh chỉ nhìn thấy người con gái với khuôn mặt đầy suy nghĩ thôi…”
Lạc Cẩn Thi ngẩng đầu lên cười ha ha vài tiếng: “Tính từ này của anh đúng là mới, trên mặt còn có suy nghĩ. Đây là khen em hay chê em đây, bình thường khi khe một người con gái đều là khen tả nhan sắc, sao lại suy nghĩ, này là anh khen nội tâm hả? Anh đúng là hạn hẹp.”
Đang cười nói thì điện thoại reo. Đó là một điệu valse đầy lãng mạn, Lạc Cẩn Thi và Cư Hàn Lâm nhìn nhau, nhìn số điện thoại gọi đến, Cư Hàn Lâm với tay qua, chậm rãi tắt máy rồi ném qua một bên.
“Thời gian của hai chúng ta không bàn công việc, đương nhiên là bạn bè cũng không hỏi…”
Một người phụ nữ bên cạnh trang điểm loè loẹt, ngồi đó nhìn xung quanh, như thể đang đợi một người khác.
Lạc Cẩn Thi chỉ thấy lạ, sau khi nhìn kĩ lại mấy lần thì lại không thấy chỗ nào lạ nữa, chỉ là người mà người đó đợi là nam hay là nữ hay vẫn còn đang phỏng đoán.
Một lúc lâu sau, một người đàn ông dáng vẻ vội vã chạy tới.
Người phụ nữ ánh mắt háo hức, phong tình vô hạn, vui vẻ như cảnh xuân nhìn người đàn ông đó.
Người đàn ông có chút hối lỗi gật đầu với người phụ nữ, tiện tay ném chiếc túi sang một bên.
Lạc Cẩn Thi vừa nhâm nhi tách trà vừa lắng nghe cuộc trò chuyện giữa người đàn ông và người phụ nữ đó
Người phụ nữ có hơi tức giận, trách móc vài câu, nhưng vẫn cảm nhận được sự dịu dàng và ngọt ngào trong đó: “Em đợi anh lâu lắm rồi đấy, sao giờ này anh mới tới…”
Giọng điệu người đàn ông có chút dịu dàng, nhưng cũng có vài phần kiên định, sau khi suy nghĩ một chút, Lạc Cẩn Thi mơ hồ cảm thấy hình như người đàn ông này sắp nói đến chuyện gì đó không tốt, đây chỉ là giác quan thứ sáu của phụ nữ.
“Hôm nay anh đến là để nói với em một chuyện, vừa nãy trên đường Thành An….”
“Sao vậy ạ? Trên đường Thành An anh gặp ai à…”
Người phụ nữ hơi lo lắng, người đàn ông chưa kịp nói ra lý do, cô ấy đã ngắt lời anh ta và nói ra suy đoán của mình.
Nói đến đây, cô khẽ thở dài, tính tình người phụ nữ này bộp chộp quá rồi.
Quả nhiên người đàn ông ngập ngừng một lúc lâu, rồi đột nhiên nói: “Chúng ta kết thúc ở đây đi, đừng tiếp tục nữa, anh ngày nào cũng bị ác mộng dày vò, là anh có lỗi cới em…”
Sau đó nghe thấy tiếng tách trà rơi xuống đất. Lạch cạch và còn có mấy tiếng sứt vỡ.
Giọng người phụ nữ như run lên, giọng the thé, nghĩ về cuộc sống, phải chú ý đến thể diện, cũng là lo lắng về cái nhìn của người đàn ông đối với mình: “Anh nói anh có lỗi với em, sao trước đấy anh không thấy có lỗi với em, anh có ý gì…”
“Vợ anh cô ấy biết chuyện rồi…”
Giống như một quả bom lớn rơi xuống giữa họ, làm nổ tung cả thế giới. Người phụ nữ giọng run lên: “Vợ anh biết chuyện rồi thì anh đến nói có lỗi với em, vậy trước đó anh làm gì rồi, em không màng đến tiền của anh, không đòi bất cứ thứ gì, càng không đòi anh danh phận gì, em chỉ muốn ở bên anh, chỉ là vì em yêu anh, chỉ vì thứ tình cảm đáng thương này.”
Người đàn ông lắc đầu mạnh mẽ, giọng nói như sắp tiêu tán: “Đừng nói những thứ này nữa, đều là quá khứ rồi, chúng ta có thể nói những chuyện thực tế một chút có được không? Chúng là không phải một đôi sống trong truyện cổ tích…”
Nói xong anh ta dừng lại một lúc, rồi nghiến răng nói: “Kể cả có trong truyện cổ tích, thì chúng ta cũng không phải là một đôi được chúc phúc…”
Lạc Cẩn Thi nghe đến đây chỉ cảm thấy thất vọng, thì ra là xen chân vào tình cảm của người khác.
Không thể nói là đồng tình, cũng không thể nói là ghét bỏ, chỉ cảm thấy về mặt tình cảm, người đã có gia đình lại phát sinh tình cảm với người khác là việc trái đạo đức.
Loại chuyện này đã bị xã hội lên án, là biểu hiện của sự bại hoại đạo đức, nhưng trên cơ bản về tình yêu, tình yêu nam nữ xuất phát từ tình yêu, kết thúc bằng lý trí, nếu chỉ như thế cũng không sai.
Nếu như vượt qua ranh giới đó, e rằng hai người đều sẽ phải đau khổ, cuối cùng cũng chẳng có kết quả tốt đẹp, tu thành chính quả cũng đều là được xây dựng trên sự thống khổ của người khác, tạo ra oan nghiệt, không trả được ở kiếp này thì kiếp sau ắt phải trả.
Có thể tưởng tượng ra, người phụ nữ tô son môi đỏ đẹp đẽ kia đang khóc, nước mắt lăn dài trên má, cuốn theo một ít bột phấn, tiêu tan trong phong tình, tiêu tan trong tiếng khóc của cô ấy.
Vẻ điềm đạm đáng thương này hiện tại trong mắt người đàn ông còn có vẻ thương tiếc.
Sợ rằng người đàn ông này giống như chó nhà có tang, lúc vui vẻ thì liều mạng, lúc rời đi thì rất kiên quyết.
Cô khẽ thở dài một hơi, Cư Hàn Lâm tò mò nhìn cô, không biết tại sao cô lại thở dài, chỉ cảm thấy cô đang vô cùng thương cảm, nên lại càng tò mò.
Nghe câu chuyện của người khác, theo dõi diễn biến câu chuyện của người khác, Lạc Cẩn Thi luôn đồng cảm sâu sắc, lúc này cảm thấy hoang vắng không gì khác ngoài tình yêu, những gì ấm áp cũng không khác ngoài những tia lửa.
Người đàn ông và người phụ nữ kia không biết ở nơi nào, giọng nói nhỏ đi rất nhiều, dường như cảm xúc của hai người dần dần bình tĩnh lại.
Và đúng lúc tưởng chừng như mọi việc đang vui vẻ, chỉ nghe thấy bịch một tiếng, người phụ nữ quỳ xuống đất, hung hăng ôm lấy chân người đàn ông đang muốn rời đi, rất nhiều người uống trà đều nhìn sang, không khỏi bàng hoàng trước cảnh tượng này.
Lạc Cẩn Thi lạnh lùng nhìn sang, nhìn người đàn ông với ánh mắt khinh thường, lúc yêu thì anh ta tất nhiên cũng phải hết sức lấy lòng người phụ nữ, nếu không thì sao có thể khiến người phụ nữ này lưu luyến anh ta như vậy.
Hôm nay xảy ra chuyện như thế này, lại rời bỏ người phụ nữ này trước, từ bỏ đoạn tình cảm này, mặc kệ sự sống chết của người phụ nữ này.
Một người đàn ông như vậy, cho dù có ở tình huống nào, đặc biết là về mặt tình cảm, nhất định là một kẻ đào ngũ, hèn nhát và bất tài.
Những người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ, không biết bọn họ muốn làm gì.
Người phụ nữ đang khóc lớn, cô ta không còn quan tâm đến gì nữa, từ bên cạnh nhìn thấy lớp trang điểm trên mặt cô ta đã bị trôi sạch sẽ rồi, ước chừng cô ta đã âm thầm rơi rất nhiều nước mắt rồi! Bây giờ cô ta không thèm để ý nữa, khóc rất lớn.
“Em cầu xin anh đừng bỏ em mà…”
Người đàn ông cảm thấy có chút mất mặt, sắc mặt căng thẳng, nhìn ánh mắt của mọi người từ trái sang phải, sau đó nhìn xuống người phụ nữ đang ôm chặt lấy chân anh ta, không chịu buông ra: “Em mau đứng dậy cho anh…”
Sợ bị người khác nghe thấy nên giọng nói trầm xuống một chút: “Loại tình cảm này của chúng ta vốn dĩ đã bị người khác phê phán rồi, không có đạo đức, phá hoại gia đình người khác thì có ích gì cho em, chẳng lẽ em yêu anh mà lại nhẫn tâm nhìn anh gặp phải hậu quả gia đình tan nát sao…”
Lạc Cẩn Thi yên lặng nhắm mắt lại, người đang ông này quá tàn nhẫn, cực kỳ ghê tớm, một người phụ nữ mù quáng mới lưu luyến không rời một người đàn ông như vậy.
Lạc Cẩn Thi không thể nhịn được, muốn đứng lên, nhưng lại bị Cư Hàn Lâm ấn xuống.
Lạc Cẩn Thi nhìn sang với ánh mắt nghi hoặc, Cư Hàn Lâm chỉ lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Đừng qua đó, đây là vấn đề tình cảm của bọn họ, người khác đừng xen gia, chỉ càng làm hỏng chuyện ra thôi.”
“Nhưng…”
Cư Hàn Lâm dịu dàng ngắt lời cô: “Không, nhưng chuyện tình cảm thì đều phải là cả hai cũng muốn, đi rồi thì cũng nên buông bỏ thôi.” Lạc Cẩn Thi giật mình, câu nói này có nghĩa gì chứ.