Chương 441: Em thật sự định tiếp tục như vậy sao?.
Lúc hai người đang nói chuyện, những người khác lần lượt quay về, ai nấy đều tò mò nhìn Lạc Cẩn Thi nhưng không ai nói gì.
Lạc Cẩn Thi chỉ cúi đầu nghiêm túc làm việc, bàn giao những gì còn lại, cô cố gắng xử lý nốt công việc, không vì sắp nghỉ việc mà sao nhãng.
Đột nhiên, cô cảm thấy một luồng gió lạnh thổi tới, cô còn chưa quay đầu lại, một mùi hương bạc hà nhàn nhạt xông vào mũi: “Theo tôi vào phòng làm việc…”
Lần này Lạc Cẩn Thi rất ngoan ngoãn đi theo Cư Hàn Lâm, cho đến khi Cư Hàn Lâm mở cửa văn phòng, cô mới quay đầu lại, chỉ thấy những nhân viên khác đều đang ngẩn người nhìn hai người.
Mặt cô đột nhiên đỏ bừng, như quả táo, cô cảm thấy rất xấu hổ, nhưng vẫn bước vào văn phòng.
Cư Hàn Lâm bước đến bàn làm việc, lạnh lùng nhìn Lạc Cẩn Thi, không nói lời nào, hai người đối mặt với nhau như thế này, không ai nói gì.
Một lúc sau, Lạc Cẩn Thi rốt cuộc nhịn không được: “Annh gọi em đến văn phòng không phải để nhìn chằm chằm nhau như thế này đấy chứ. Có chuyện gì, anh nói đi…”
Cư Hàn Lâm khịt mũi cười: “Anh gọi em đến đến văn phòng không nhất thiết là vì công việc… Em nóng lòng rời khỏi phòng làm việc của anh đến thế sao… Sợ anh ăn thịt em à? ”
Cư Hàn Lâm nói năng không nể tình, Lạc Cẩn Thi cảm thấy mỉa mai vô cùng.
Dù vậy, Lạc Cẩn Thi vẫn tỏ ra thờ ơ, gần như không quan tâm đến Cư Hàn Lâm. Sau một lúc, Cư Hàn Lâm khẽ thở dài, bước ra khỏi bàn làm việc, đi tới chỗ Lạc Cẩn Thi, liếc mắt nhìn Lạc Cẩn Thi: “Em thật sự định cứ như vậy … Như thế này đối với cả anh và em đều chẳng ích gì? Anh khuyên em nên nghĩ cho rõ ràng, chúng ta đều là người lớn rồi, đừng quyết định mọi việc trong lúc nóng nảy, giận dỗi…”
Lạc Cẩn Thi cảm thấy thật nực cười, anh tưởng rằng cô đang giận dỗi hay sao.
Có rất nhiều chuyện, khi người ta cứ khư khư giữ nếp cũ thì nó sẽ thành thói quen, rất nhiều người không muốn phá bỏ thói quen đó, cho rằng những việc đó sẽ tồn tại mãi mãi, sẽ không bao giờ mất đi.
Thực ra không phải vậy, tình yêu không phải là tình bạn, tình cảm gia đình có thể tồn tại mãi mãi, lúc lâm chung, linh hồn bay bổng trên phương trời, tình cảm gia đình cũng chỉ tồn tại trong vài giây.
Lạc Cẩn Thi bình tĩnh nhìn Cư Hàn Lâm, một lúc sau, cô khẽ thở dài: “Em không phải trẻ con … Em biết mình đang nói gì và làm gì. Có lẽ đôi khi em bốc đồng và cảm tính, nhưng bây giờ em đảm bảo với anh, em đang rất nghiêm túc… ”
Một bên má của anh như phồng lên, anh bực bội nhìn khuôn mặt gần như lạnh lùng của Lạc Cẩn Thi, cô không còn vẻ dịu dàng như xưa, vẻ mặt cô bình tĩnh như thể đó không phải việc của cô, và anh chẳng liên quan gì đến cô vậy.
“Em thật sự rất độc ác, không giống một người phụ nữ… Tại sao anh không nhận ra bộ mặt thật của em sớm hơn …”
Nước mắt không tự chủ được mà lăn dài trên mặt Lạc Cẩn Thi, Lạc Cẩn Thi nghe câu nói của Cư Hàn Lâm mà gần như lạnh cả sống lưng.
Cô lại nghẹn ngào không kiềm chế được.
Lạc Cẩn Thi hét lên gần như buộc tội: “Anh có còn lương tâm không? Anh chỉ biết nói với em những biết điều này …Chúng ta đã gắn bó với những thói quen quá lâu rồi. Nhiều thứ lẽ ra đáng bị phá vỡ. Lần này đúng lúc cắt đứt không tốt sao? Đó là điều anh nghĩ đúng không… Anh muốn chúng ta chia tay càng sớm càng tốt, đúng không … ”
Lạc Cẩn Thi không nói gì, cô lau nước mắt, chuẩn bị đi ra ngoài.
Đi được mấy bước, Lạc Cẩn Thi quay đầu lại, nhìn khuôn mặt xám xịt của Cư Hàn Lâm, cô cảm thấy không chịu nổi.
Nhưng xiềng xích của trái tim như một nhát búa nặng nề cứa vào tim cô một cách dữ dội, khiến cô không thở nổi.
Lạc Cẩn Thi phũ phàng: “Tuần này ngày nào em cũng sẽ đến làm việc để bàn giao lần cuối… Từ nay em sẽ không bao giờ đến công ty của anh làm việc nữa… Anh và em cũng đã chia tay rồi, giờ chúng ta mãi mãi là người xa lạ, cũng chẳng còn là bạn bè gì hết… ”
Cư Hàn Lâm lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt như dao cứa vào tim Lạc Cẩn Thi: “Em nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ, em phũ phàng với anh như vậy, chẳng qua là từ lâu đã không còn yêu anh nữa, nếu đã vậy sao phải đến giờ mới nói ra…”
Lạc Cẩn Thi quay đầu không nói gì, bực bội ra khỏi văn phòng, trong chốc lát, cô nhìn lại văn phòng một lần nữa, nhưng anh không hề nhìn lại.
Người yêu cũ thì không thể làm bạn, vết sẹo trong lòng vẫn chưa lành thì làm sao có thể làm bạn được, Lạc Cẩn Thi hiểu rõ hơn ai hết.
Nếu đã chia tay thì đến chết cũng không gặp lại nhau, có điều những lời này họ không nói ra mà thôi, yêu nhau lâu như vậy rồi, tình cảm sâu sắc chẳng qua cũng mong manh như vậy.
Lạc Cẩn Thi cảm thấy đau đớn, hơi thở, trái tim, ruột gan đều cảm nhận rõ ràng nỗi đau sâu kín.
Lạc Cẩn Thi hít một hơi thật sâu, cô bình tĩnh ngồi vào bàn làm việc, các đồng nghiệp đều tò mò nhìn cô.
Lạc Cẩn Thi hờ hững nhìn những người này, trong lòng đột nhiên bật cười.
Đỗ Tương Dao đi tới, buồn bã vỗ vai Lạc Cẩn Thi, giọng nói rất nhỏ nhẹ: “Chị hiểu mà…”
Lạc Cẩn Thi không nói gì, cúi đầu xuống, đột nhiên thấp giọng nức nở.
Tiếng khóc rất nhỏ, chỉ như tiếng muỗi kêu.
Đỗ Tương Dao chỉ vỗ nhẹ lưng cô một cái, một lúc sau Lạc Cẩn Thi mới kìm được, ngẩng đầu lau nước mắt, cười với Đỗ Tương Dao.
Đỗ Tương Dao quay người không nói gì, đi thẳng đến phòng làm việc của Cư Hàn Lâm.
Trong phòng làm việc, Cư Hàn Lâm đang cúi đầu, dường như đang tập trung vào công việc viết lách, nhưng tập tài liệu vẫn chưa hề được lật ra.
Bây giờ nghe thấy có người gõ cửa và đi vào, nhưng anh cũng không nói gì.
Đỗ Tương Dao đẩy cửa bước vào.
Cô liếc nhìn Cư Hàn Lâm, sau đó đột nhiên nói: “Tôi không hiểu, tại sao anh lại làm thế này…”
“Cô đến bất bình thay cho Lạc Cẩn Thi đấy à…”
Cư Hàn Lâm nói một cách lạnh lùng, nhưng anh vẫn không nhìn lên.
Đỗ Tương Dao đột nhiên cảm thấy quẫn bách, không hiểu sao ở trước mặt vị chủ tịch trẻ tuổi lại cảm thấy áp lực nặng nề khiến cô cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Anh biết là tôi không có ý đó…”
“Vậy ý của cô là gì, nếu là chuyện không liên quan đến công việc, thì đừng nói đi ra ngoài đi, bây giờ là giờ làm việc, đừng lãng phí thời gian làm việc của tôi…”
Nói trắng ra là đừng lãng phí thời gian làm việc của mình. Tôi đang trả tiền cho cô. Nếu cô lãng phí thời gian để nói về những vấn đề cá nhân thì thật có lỗi với số tiền lương tôi trả cho cô.
Đỗ Tương Dao không khỏi bối rối, làm sao cô có thể nghe không ra ý tứ trong lời nói của anh.
Nhưng nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Lạc Cẩn Thi, cô lại lấy hết can đảm: “Tại sao anh lại đối xử với Lạc Cẩn Thi như thế này … Dù anh là tổng giám đốc, cố ấy chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi. … Nhưng cô ấy là một người phụ nữ có lòng tự trọng.”
Cư Hàn Lâm đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Tương Dao một cái nhìn lạnh lùng:” Ý cô là …? Cô ấy nói gì với cô? Tôi bắt nạt cô ấy, hay tôi bắt cô ấy từ chức, không cho cô ấy đến công ty nữa, tôi chủ động chia tay với cô ấy, sau này không còn gặp mặt cũng không còn là bạn bè gì nữa. Có phải cô ấy nói với cô như thế không…”
Đỗ Tương Dao đột nhiên ngẩn ra, Lạc Cẩn Thi không nói cho cô biết, Cư Hàn Lâm nói vậy là có ý gì.
“Tôi không hiểu ý của anh. Anh có thể nói rõ hơn một chút không. Tôi quan tâm đến cô ấy. Tôi thà mất việc còn hơn là mất một người bạn như cô ấy… Trong hoàn cảnh như bây giờ, cô ấy là người duy nhất đối xử chân thành với tôi. Tôi biết hơn ai hết … ”
Cư Hàn Lâm đột nhiên bật cười, anh đứng dậy, đi tới chỗ Đỗ Tương Dao:” Tối hôm đó tôi gọi cho Lạc Cẩn Thi thế nào cũng không được… Sau đó cô ấy nói với tôi, đêm đó cô ấy ở nhà cô, cô uống say rồi, cô ấy đưa cô về nhà, chỉ thế thôi chứ không nói việc gì khác. Cô ấy còn liên tục nhắc tôi rằng cô chịu oan uổng, trách nhiệm về việc xảy ra ở dự án lần này đáng lẽ ra cô không phải chịu, thế là có ý gì? Cô nói tôi nghe xem…”
Đỗ Tương Dao liếc nhìn Cư Hàn Lâm có chút khó hiểu: “Tôi không hiểu ý anh…”
Giọng điệu của Cư Hàn Lâm càng lúc càng lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đỗ Tương Dao: “Tôi nghĩ cô hiểu rõ hơn ai hết… Sau khi say tối hôm đó, cô đã nói gì với Lạc Cẩn Thi?
Anh biết rõ hơn ai hết rằng vụ việc của công ty tại Phan … vẫn chưa được sáng tỏ, vậy tại sao anh không thể chờ đợi để nói chuyện với Lạc Cẩn Thi?
Giữa ba người sẽ có người phải đứng ra chịu trách nhiệm, lối thoát nằm ở ba người … Tôi tin Lạc Cẩn Thi không làm những chuyện như thế, đương nhiên tôi cũng tin vào con người của cô, nhưng cô lại lợi dụng lòng thương cảm của cô ấy. ”
Từng lời Cư Hàn Lâm nói đều như mũi tên chĩa vào người Đỗ Tương Dao, khiến cô cảm thấy bàng hoàng.
Đỗ Tương Dao chỉ cảm thấy lạnh, ớn lạnh, cả người không khỏi run lên.
Cư Hàn Lâm càng thêm phũ phàng: “Cô đang lợi dụng lòng thương cảm và tình bạn giữa cô và Lạc Cẩn Thi để ở lại công ty, cô biết mối quan hệ giữa tôi và Lạc Cẩn Thi, vậy nên cô mới cố ý nói như thế, làm như thế… Tôi không có ý nói rằng cô không thật lòng với LẠc Cẩn Thi, chỉ là tôi cảm thấy, cô làm như thế không thấy hổ thẹn sao.”
Nói rồi, anh cười nhạt, nhìn Lạc Cẩn Thi bên ngoài cửa sổ đang làm việc chăm chỉ: “Cô nói với cô ấy như thế, cô ấy sẽ cầu xin tôi … Cô ấy quá coi trọng tình bạn giữa với cô nên mới năm lần bảy lượt muốn khom lưng gánh tội, tôi biết cô ấy, cô ấy là một kẻ ngốc, có thể với cô cô ấy là người dễ lợi dụng, nhưng với tôi thì không như thế.”
Đột nhiên, Đỗ Tương Dao bật khóc, cô quay đầu lại nhìn Cư Hàn Lâm, “Không phải như vậy. Tôi không lợi dụng cô ấy… Trong lòng tôi cũng rất coi trọng cô ấy … Cô ấy luôn là người bạn chân thành của tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc lợi dụng cô ấy. Anh sai rồi, anh không nên coi nhẹ tình bạn của chúng tôi như thế… “