Chương 484: Khiến người ta đố kị.
“Công ty chúng ta cuối năm nay đều có những nhân viên ưu tú, bốn người các bạn đều rất có khả năng.” Cư Hàn Lâm nói.
“Đây là kế hoạch cho dự án mới lần này. Tôi hy vọng các bạn có thể hình dành thời gian tìm hiểu trước và đặc biệt là không tiết lộ nó cho những người khác ở trong công ty.”
Tào Mặc cảm thấy hai từ “tiết lộ” này nghe đặc biệt đinh tai nhức óc.
Lạc Cẩn Thi ở cùng văn phòng với Cư Hàn Lâm cũng cảm thấy rất kỳ lạ, cứ nhìn Cư Hàn Lâm mà đắn đo suy tư không ngớt.
“Em đang làm gì vậy?” Cư Hàn Lâm hỏi.
“Không đúng, anh làm như thế này cũng quá kỳ quái rồi.” Lạc Cẩn Thi trầm ngâm nói.
“Vậy thì em có ý kiến gì sao?” Cư Hàn Lâm không đi giải thích, mà muốn nghe Lạc Cẩn Thi nghĩ gì về những chuyện xảy ra gần đây.
“Em cũng không biết. Chỉ là em luôn cảm thấy không phải là Phùng Hạng. Mặc dù đoạn video kia rất kỳ lạ, nhưng khi kết hợp với việc Phùng Hạng là nội gián em lại cảm thấy chuyện này thực sự rất khiên cưỡng.”
“Em cũng không hiểu tại sao nhưng mà trước đó em vốn dĩ rất thích con người của Mục Đình Tương, nhưng hiện tại lại dần dần cảm thấy không thể tin tưởng cô ta được nữa. Rõ ràng cô ta cũng không làm ra chuyện gì quá đáng nhưng trong lòng em vẫn…”
“Có lẽ là do cô ta đã nói những lời khiến em tổn thương khi đó chăng.” Lạc Cẩn Thi không thể giải thích rõ ràng được. Đầu óc cô dường như đang rối bời. Đến lúc này cô mới hiểu được, hóa ra điều hành một công ty không hề đơn giản, mà còn có rất nhiều việc phải lo lắng.
Lạc Cẩn Thi cũng hy vọng rằng sự thật của sự việc có thể sớm được phơi bày, không để người thực sự phản bội công ty trốn thoát cũng như không để người vô tội bị oan.
Cư Hàn Lâm khi nghe Lạc Cẩn Thi nói, khóe miệng khẽ lộ ra một nụ cười.
“Đừng lo lắng linh tinh về chuyện đó, hãy lo mà làm việc chăm chỉ.” Cư Hàn Lâm dịu dàng xoa đầu Lạc Cẩn Thi.
“Nếu như anh chọn em làm nhân viên ưu tú, anh không sợ mọi người cho rằng em lợi dụng tư tình, lấy tình riêng làm việc công, còn anh thì bao che cho người nhà sao?” Lạc Cẩn Thi vẫn rất lo lắng, mặc dù cô cho rằng mình đủ xuất sắc và hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đó.
Cư Hàn Lâm thực sự quá lười để đối phó với cô, vì vậy anh ta giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục tự mình xử lý tài liệu.
Kỳ thực ngày hôm nay, đống kế hoạch dự án mà anh giao cho bốn người đều là giả, căn bản đều là để che mắt người khác. Chỉ là vì anh muốn thông qua việc sử dụng lại những mánh khóe cũ, khiến cho kẻ thực sự bán đứng công ty sẽ phải chui đầu vào rọ.
Cư Hàn Lâm không thể chịu được việc lần nào hợp tác cũng bị bán đứng và lộ ra ngoài gây nhiễu loạn nội bộ. Việc này đối với công ty là vô cùng bất lợi. Lần trước là do anh may mắn, nhưng ai có thể đảm bảo việc lần nào anh cũng như vậy?
Cư Hàn Lâm trong lòng cũng có đối tượng tình nghi nhưng anh vẫn chưa chắc. Anh cảm thấy đằng sau chuyện này còn có một người quan trọng hơn, vì vậy không thể hành động hấp tấp, và không muốn rút dây động rừng.
Mục Đình Tương không thể nghĩ ra lý do tại sao Cư Hàn Lâm lại gọi cho họ hôm nay, cảnh tượng giống hệt như lần cô được gọi đến khi chuẩn bị hợp tác với công ty Pháp lần trước.
Chỉ có điều là lần này còn có thêm một Tào Mặc, điều này là rất rõ ràng. Ba người được gọi vào lần trước cũng đã có mặt, nhưng sau khi điều tra thì phát hiện ra nội gián không nằm trong số đó. Nên cho dù lần này Cư Hàn Lâm có muốn điều tra cái gì thì đối tượng tình nghi cũng chính là Tào Mặc.
Nghĩ đến đây, Mục Đình Tương càng quyết tâm dội đám nước bẩn này lên người Tào Mặc. Cô không khỏi cảm thấy cha nuôi của mình thật sự rất thông minh, lại có thể nghĩ ra thủ đoạn như vậy, dù chuyện có như thế nào đi chăng nữa cũng vẫn có thể hóa giải một cách êm đẹp.
Còn hôm nay Tào Mặc đột nhiên bị gọi vào bên trong, sau khi nghe được những lời này liền cảm thấy cũng rất kỳ quái. Không hiểu sao bản thân lại đứng cùng bọn họ, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy có chút không đúng lắm.
Cô rõ ràng biết rằng Phùng Hạng đã bị vu oan, nhưng không có bằng chứng gì cả.
Bản thân cô phải làm việc thật chăm chỉ và phấn đấu để giành được giải nhân viên xuất sắc trong buổi họp mặt tuyên dương cuối năm, vì bản thân và cũng là Phùng Hạng trút được tức giận.
Nghĩ đến đây, Tào Mặc cảm thấy trong lòng liền cảm thấy rất ngọt ngào.
Cô cũng cảm thấy thật giống như đang nằm mơ, bỗng nhiên lại cùng Phùng Hạng trở thành người yêu, cô cũng không biết Phùng Hạng trước kia tại sao lại cứ ỏn ẻn như con gái như vậy.
Cô đã từng hỏi Phùng Hạng tại sao anh lại thay đổi đột ngột, nhưng Phùng Hạng chỉ cười cười và từ chối nói cho cô biết.
Nhưng nó không quan trọng, nếu đã yêu thì những điều này không quan trọng.
Ở phía bên kia, Cư Hàn Lâm cũng đang chờ đợi, chờ đợi cơ hội.
Lâm Dịch Tuấn gần đây bận rộn với việc của công ty, lúc nào cũng chạy đông chạy tây. Và Lý Minh Vi chưa bao giờ có thể rảnh rỗi. Thậm chí, Lạc Cẩn Thi thường xuyên nhận được sự nhờ vả từ Lý Minh Vi, hy vọng cô có thể giúp mình chụp trộm vài bức ảnh của Lâm Dịch Tuấn.
“Lạc Cẩn Thi tốt bụng, làm ơn giúp tớ đi.” Lần đầu tiên khi nhận được tin nhắn, Lạc Cẩn Thi còn nghĩ rằng mình sẽ giúp được cô ấy chuyện gì quan trọng lắm.
“Có chuyện gì vậy?”
“Làm ơn giúp tớ bí mật chụp vài tấm ảnh của Lâm Dịch Tuấn đi.”
“Tớ không phải là kẻ biến thái.” Vốn dĩ Lạc Cẩn Thi không muốn giúp, nhưng nó không thể khống chế được lại sự rình rập của Lý Minh Vi.
Lâm Dịch Tuấn sao có thể không biết chuyện này? Kỹ thuật của Lạc Cẩn Thi thực sự rất tệ, những lần quay lén cũng rất không thành công, nhưng khi nghĩ rằng có thể là Lạc Cẩn Thi được người nào đó nhờ vả, Lâm Dịch Tuấn lại không cảm thấy phản cảm nữa, mà giả bộ thực sự không biết gì hết.
Sau khi Trần Nhã Thanh quay lại vào ngày hôm đó, nghĩ đi nghĩ lại bản thân vẫn hết sức tức giận, cảm thấy vô cùng không can tâm.
Và cô ta đã bí mật chụp một bức ảnh.
Vốn dĩ Trần Nhã Thanh vẫn hay đến gặp Tô Phương Dung, nhưng gần đây đã lâu rồi cô ta vẫn không đến đây.
Tô Phương Dung cảm thấy rất lạ nên đã gửi một tin nhắn cho Trần Nhã Thanh, hỏi cô ta có phải gần đây đang bị ốm hay không, hay là đã có chuyện gì đó xảy ra.
Khi Trần Nhã Thanh đến, như mọi khi, cô ta mang theo một số món tráng miệng, tất cả đều là món mà Tô Phương Dung thích.
“Cháu dạo gần đây xảy ra chuyện gì sao?” Tô Phương Dung vẫn cảm thấy được Trần Nhã Thanh so với lúc trước có chút khác thường.
Nhưng Trần Nhã Thanh vẫn tươi cười như mọi khi, nhưng quầng thâm dưới mắt đỏ ửng hết sức rõ ràng, cố ý quay đầu lại, không muốn Tô Phương Dung nhìn thấy.
Khi Tô Phương Dung nhìn thấy Trần Nhã Thanh như thế này, cô biết chắc rằng đứa trẻ này nhất định đã phải chịu ấm ức gì đó, vẻ mặt cứ như đang phải kiếm chế để không khóc, như thể muốn che giấu cô.
Tô Phương Dung đau khổ muốn chết, vội vàng lau nước mắt cho Trần Nhã Thanh, nhưng nước mắt của cô ta càng lúc càng không ngăn được.
“Cô à, cô thật tốt bụng.” Trần Nhã Thanh nức nở nói.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Phương Dung tiếp tục hỏi.
Trần Nhã Thanh vẫn không muốn nói về chuyện đó, vẫn nghiến răng nghiến lợi, muốn để bản thân gánh chịu nỗi buồn chuyện này một mình. Nhưng Tô Phương Dung có vẻ như không muốn.
Trần Nhã Thanh đến lúc này mới bắt đầu vừa kể lể vừa sụt sịt nước mắt ngắn nước mắt dài.
Cô ta vẫn đang khóc, nhưng do vì khóc quá nhiều nên mũi cô ta dần trở nên hơi đỏ.
Trần Nhã Thanh lấy điện thoại di động ra, mở album và cho Tô Phương Dung xem trước một bức ảnh.
Trong tấm hình là một nam một nữ rất rõ ràng, nam nhân đang quỳ một gối, như thể đây là cảnh cầu hôn. Vốn dĩ nó có vẻ rất lãng mạn, khuôn mặt thiếu nữ mơ hồ dưới ánh đèn mờ ảo, cũng là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Nhưng Tô Phương Dung nhìn kỹ khuôn mặt của người đàn ông đang quỳ một gối đó, cảm thấy anh ta càng lúc càng giống Cư Hàn Lâm.
“Đây không phải là…” Tô Phương Dung thậm chí không dám nói ra suy đoán của chính mình giống như Trần Nhã Thanh, khi Tô Phương Dung còn chưa nói tên của Cư Hàn Lâm, Trần Nhã Thanh đột nhiên khóc và suy sụp hơn nữa.
Gần như tuyệt vọng, Trần Nhã Thanh gật đầu khẳng định trước mặt Tô Phương Dung, và thừa nhận rằng người đàn ông này chính là Cư Hàn Lâm.
“Đây là cầu hôn sao?” Tô Phương Dung càng cảm thấy khó tin.
“Vâng.” Trần Nhã Thanh ấm ức gật đầu.
Tô Phương Dung bây giờ lửa giận cũng đang dần lan lên đến đỉnh đầu, cô đã cất công giới thiệu cho Cư Hàn Lâm một cô gái tốt như vậy, nhưng bây giờ anh lại không nói không rằng mà cầu hôn những cô gái khác.
“Ảnh này của cháu là ở đâu ra, cháu có chắc không?” Tô Phương Dung vẫn muốn cố gắng thêm một chút, nói không chừng có thể thay đổi được cục diện, cũng có thể đây chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi.
“Cháu đã có mặt tại nơi đó, là do người khác mời cháu tới. Thế nên cháu cứ thế mà gặp cảnh này. Toàn bộ sự việc này từng li từng tí một, cháu đều nhìn thấy hết.” Những lời nói của Trần Nhã Thanh mang đầy vẻ buồn bã, thất vọng và bất bình.
“Cô à, cháu thực sự không thể nhịn được nữa, cháu đã cố gắng hết sức rồi.” Nước mắt của Trần Nhã Thanh không ngừng trào ra.
Thật ra, Trần Nhã Thanh không biết tại sao cô lại có thể rơi nước mắt liên tục như vậy, cô chỉ đang cố ý cho Tô Phương Dung thấy thế này thôi, nhưng dường như cô đã vô tình biến những thứ giả tạo kia trở thành cảm xúc thật của chính mình từ lúc nào cô cũng không hay.
“Cô ơi, cháu không phải chỉ vì bố mẹ yêu cầu, Cư Hàn Lâm anh ấy tốt như vậy, cháu cũng không nghĩ sẽ có cô gái…” Trần Nhã Thanh cố ý không nói những lời còn lại, bên cạnh đó còn thừa nhận đã rung động trước Cư Hàn Lâm, để làm những việc này chính bản thân cô cũng cảm thấy khó khăn.
Tô Phương Dung cảm khái mà vỗ vỗ vai Trần Nhã Thanh, không biết nên an ủi cô gái này như thế nào, cô rất thích Trần Nhã Thanh. Cô đã quen với những chuyện như thế này rồi, và trong lòng cô từ lâu đã nhận định Trần Nhã Thanh chính là con dâu tương lai của mình.
“Cô sẽ thay con xả cơn giận này, con cũng đừng buồn nữa, cô từ lâu đã coi con là con dâu trong nhà để đối đãi rồi.”
Trần Nhã Thanh cũng cảm thấy rằng cô đã ở đây đủ lâu, và giờ đây không thể ở lại thêm chút nào nữa.
“Cô ơi, con xin phép đi về trước.” Trần Nhã Thanh cứ như vậy mà nói lời xin lỗi, sau đó vội vàng rời đi. Tô Phương Dung thực sự cảm thấy rất buồn, cô có thể cảm nhận được nội tâm của Trần Nhã Thanh đang rất suy sụp. Bởi vì đối với cô, cô vốn dĩ cho rằng Trần Nhã Thanh luôn đối tốt với bản thân mình có thể là do yêu cầu của cha mẹ cô, nhưng hôm nay xem ra những gì cô ta làm thực ra là do bản thân tự nguyện.
Khi Cư Hàn Lâm nhận được cuộc gọi từ mẹ ở văn phòng, anh vốn dĩ cảm thấy không có việc gì ngoài việc giục anh về nhà ăn tối.
Nhưng đáng ngạc nhiên là giọng điệu của Tô Phương Dung không tốt một chút nào.
“Hôm nay con nhất định phải về nhà ăn tối cho mẹ, và cũng nhất định phải đem con bé kia về đây.” Lời nói của Tô Phương Dung rất kiên quyết, giọng nói của cô có chút cao lên.
Cư Hàn Lâm cảm thấy rằng Tô Phương Dung có thể đã biết điều gì đó, nhưng anh ấy quyết định quay về nhà xem xét tử tế. Cư Hàn Lâm biết cô gái mà Tô Phương Dung đang nói đến là Lạc Cẩn Thi, và chắc hẳn có ai đó đã nói với Tô Phương Dung.
Vốn dĩ theo như kế hoạch, anh định đợi đến cuối năm rồi sẽ đưa Lạc Cẩn Thi về cùng, một số việc cũng từ từ mà tiến hành.
Cư Hàn Lâm cũng không biết buổi tối sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng anh biết Tần Lệ Phong đã biết về sự tồn tại của Lạc Cẩn Thi, cho nên anh hy vọng Tần Lệ Phong có thể giữ cho Tô Phương Dung không quá kích động vào buổi tối. Buổi tối, khi Cư Hàn Lâm vừa bước vào nhà liền cảm thấy bầu không khí không được tốt lắm, nhưng có lẽ vì Tô Phương Dung nghĩ rằng Cư Hàn Lâm sẽ đưa Lạc Cẩn Thi về nên cố tình tỏ thái độ cho họ xem.