Chương 50: Đây chính là đồ của cậu bé
Bà cụ Tần ngẩng đầu nhìn bọn họ rồi mỉm cười nhưng ánh mắt đã bắt đầu lờ đờ.
“Mẹ” Tần Bảo Đông nắm lấy bàn tay của bà ấy rồi lo lắng kêu lên: “Mẹ, mẹ nhìn con đây này mẹ ơi”
Tiểu Mỹ Ngọc nghẹn ngào: “Mẹ… Bảo Lộc sắp trở về rồi…”
Bà cụ Tần thở hắt ra một hơi không nói được gì nữa mà chỉ có thể nhìn các con các cháu bằng ánh mắt lưu luyến, sau đó bà ấy tựa vào gối rồi từ từ buông tay của Tần Lệ Phong và Gia Bảo ra…
“Mẹ…”
Bà cụ Tần đã ra đi nhưng trên môi của bà ấy vẫn còn nở một nụ cười cho thấy bà ấy đã ra đi rất thanh thản.
Đôi vai của Tần Lệ Phong khẽ run lên, anh cảm thấy trong lòng thật trông rỗng đau thương tột độ nhưng anh vẫn cố nén nỗi đau ấy lại để đặt bà cụ Tần nằm ngay ngắn ở trên giường.
Gia Bảo mở to đôi mắt ngây thơ của cậu bé nhìn mọi người. Mặc dù không ai nói cho cậu bé biết đang xảy ra chuyện gì nhưng khi nhìn thấy biểu hiện bi thương của họ thì Gia Bảo cũng lờ mờ hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Đối với một đứa bé năm tuổi mà nói thì đây là lần đầu tiên cậu bé hiểu được chết là như thế nào.
Không biết bọn họ đã khóc trong bao lâu và đã kêu gào thảm thiết như thế nào nhưng sau khi chấp nhận sự thật là bà cụ Tần đã mất thì Tần Bảo Đông lau nước mắt, ông ta nén bi thương rồi bắt đâu căn dặn quản gia lo liệu mọi chuyện. Tiêu Mỹ Ngọc khóc rất thương tâm, nhìn qua có vẻ như tình cảm của bà ta với bà cụ Tần rất tốt.
Còn Tần Lệ Phong vẫn không rơi một giọt nước mắt nào, anh chỉ ngồi ở bên giường lặng lẽ nhìn người bà yêu quý của anh mà nhớ lại từng chuyện từng chuyện giữa anh với bà nội kể từ lúc anh bắt đầu nhớ được cho đến bây giờ.
Gia Bảo co người lại vào ngồi trong góc phòng, cậu bé nghe thấy tiếng khóc của mọi người thì theo vô thức liên muốn bịt hai tai lại. Lúc này cậu bé nhìn thấy trong tay mình có một vật gì đó liên nhìn chằm chăm vào rồi nhớ lại lúc nấy chính bà cụ Tần đã đưa cho cậu bé nên tò mò muốn biết bên trong có gì.
Vì thế Gia Bảo lặng lẽ mở cái túi ra xem thì thấy bên trong có một vật gì đó nhỏ bé, Gia Bảo đổ ra lòng bàn tay thì phát hiện đó là một viên đá màu trắng trong suốt như pha lê. Khi cậu bé soi viên đá đó dưới ánh đèn thì thấy nó sáng lấp lánh.
Gia Bảo trợn tròn mắt nhìn, thật là một hòn đá đẹp quá đi. Cậu bé nghĩ nếu tặng hòn đá này cho Phi Diệp thì chắc chắn cô bé cũng sẽ rất thích.
Sau khi căn dặn mọi việc xong xuôi thì Tân Bảo Đông mới mệt mỏi quay lại chợt phát hiện Gia Bảo đang câm một vật gì đó phát sáng thì ông ta nhíu mày đi lại chỗ cậu bé đang ngồi. Đột nhiên ông ta trợn to hai mắt khi nhận ra đồ vật trong tay cậu bé là gì thì vội nằm lấy tay Gia Bảo giành lấy hòn đá và giật lại cái túi trong tay kia của cậu bé.
Đương nhiên Tân Bảo Đông có thể nhận ra đây chính là cải túi do chính tay mẹ ông ta may, vì vậy ông ta tức giận đến nỗi hai mắt đỏ ngầu. Hơn nữa bản thân ông ta vừa trải qua nỗi đau mất đi người thân nên không nói gì cả mà lập tức tát cho Gia Bảo một bạt tay.
“Nói, mày đã trộm từ lúc nào?”
Lúc này Tần Bảo Đông giống như một con trâu đực hung dữ muốn húc chết người khác vậy.
Gia Bảo thì lấy hai tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu bé đã bị dọa cho đến nỗi sợ quá mà không thốt nên lời.
“Nói mau, mày trộm cái này ở đâu?” Tần Bảo Đông sắp phát điên lên, bất luận trước mắt ông ta có là một đứa trẻ con thì ông ta cũng không thể tha thứ cho kẻ mà nhân lúc bà cụ Tần hấp hối đã ra tay trộm đồ. Đây chính là tội chết.
Gia Bảo vẫn mở to hai mắt nhìn thẳng vào Tần Bảo Đông, ông ta thấy vậy thì lại gào thét định tát cho Gia Bảo thêm cái nữa.
Đúng lúc đó thì một bàn tay mạnh mẽ cứng rản chống lại cái tát đó của ông ta khiến Tần Bảo Đông bị lùi về sau mấy bước suýt ngã, may mà có Tiêu Mỹ Ngọc đỡ lại: “Bảo Đông, ông có bị thương không?”
Tần Bảo Đông lắc đầu, sau khi nhìn rõ người ngăn cản ông ta là ai thì tức giận chửi âm ï: “Đồ ăn cây táo rào cây sung. Tự nhiên mày lại lôi ở đâu ra thằng oắt con này để lừa bà nội chứ? Mày có còn là con người nữa không hả? Trời ơi, sao tôi lại sinh đứa con khốn nạn như vậy chứ?”
Ánh mắt của Tần Lệ Phong đỏ ngầu vì tức giận, nếu không phải vì bà nội vừa mới qua đời thì anh sẽ không nể mặt đối phương là bố mình mà sẵn sàng chống trả quyết liệt cho xem.
Anh bước từng bước về phía Tân Bảo Đông, vẻ mặt lạnh lùng nguy hiểm đó đã dọa cho Tiêu Mỹ Ngọc sợ chết khiếp: “Lệ Phong… con đừng như vậy mà. Hai người đều là bố con với nhau, huống hồ bà nội của con vừa mới mất. Dì chắc chắn bà ấy cũng không mong hai người sẽ biến thành như vậy đâu…”
Tân Bảo Đông vẫn không sợ mà chỉ tay vào mặt anh chửi ầm ï: “Mày nghĩ rằng tụi tao mắc nợ mày phải không? Tao nói cho mày biết, chúng tao không mắc nợ mày một thứ gì hết”
Tần Lệ Phong vẫn ngoảnh mặt làm ngơ mà cứ đi thẳng tới chỗ ống ta rồi đưa tay ra nói: “Đưa đây”
Tần Bảo Đông trợn mắt nghỉ ngờ hỏi: “Mày nói cái gì?”
Dường như Tần Lệ Phong đang cố nhãn nhịn, sắc mặt u ám, ánh mắt đầy sự uy hiếp rồi gắn từng tiếng nói: “Đó là đồ mà bà nội đã đưa cho cậu bé, đó chính là của Gia Bảo. Nếu ai dám cướp đồ của Gia Bảo thì tôi cũng sẽ mặc kệ người đó là ai mà sẵn sàng gỡ tay của kẻ đó ra đòi lại đồ cho bằng được”
Tân Bảo Đông đứng tại chỗ sững sờ, há miệng không nói nên lời mà chỉ biết run run chỉ ngón tay về phía Tân Lệ Phong.
Tần Lệ Phong vẫn lạnh lùng đưa tay về phía trước nói: “Đưa đây”
Cuối cùng Tiêu Mỹ Ngọc sợ tới mức khóc toáng lên rồi vội vàng lấy túi đồ trong tay của chồng bà ta mà sợ hãi ném tới cho Tần Lệ Phong: “Mau lấy đi đi, nhanh đi,”
Tần Lệ Phong chậm rãi cầm lấy túi đồ rồi anh nắm chặt nó trong tay. Sau khi anh liếc nhìn hai người bọn họ thì đi đến trước mặt Gia Bảo, khi Tân Lệ Phong nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Gia Bảo bị đánh đến nỗi vẫn còn in hằn lên năm vết ngón tay thì lòng đau như cắt. Tân Lệ Phong lại càng thêm hận Tân Bảo Đông, còn đối với Gia Bảo lại càng thêm áy náy.
Bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Gia Bảo rồi khẽ gọi: “Gia Bảo à”
Gia Bảo vẫn còn đang sợ đến ngây người, sau khi nhìn thấy rõ người đứng trước mặt cậu bé là Tần Lệ Phong thì khóc nấc lên rồi nhào vào lòng của anh. Hai tay cậu bé ôm chặt lấy cổ của Tần Lệ Phong mà khóc nức nở mãi không thôi.
Tần Lệ Phong thấy vậy thì càng thêm đau lòng, ôm lấy cậu bé từ từ đứng lên.
Lúc này Tần Bảo Đông cũng bắt đầu tỏ thái độ của ông 1a với Tần Lệ Phong. Ông ta tức giận đến nỗi thở không ra hơi, khuôn ngực đập phập phồng rồi chỉ tay vào mặt Tần Lệ Phong mắng: “Mày muốn làm tao tức chết phải không? Tại sao lại đưa cho thằng oắt con đó một vật quý giá như vậy chứ? Mày chính là đồ khốn nạn… Khụ khụ khụ..”
Ông ta tức giận đến nỗi ho sặc sụa, Tiêu Mỹ Ngọc vội vàng trấn an: “Bảo Đông, ông đừng như vậy mà. Mặc kệ đó là thứ gì thì cứ cho Lệ Phong đi, chỉ cần bố con ông không cãi nhau là được “Bà thì biết cái gì chứ?” Tân Bảo Đôngg nhìn bà ta với vẻ đau lòng: “Đó là kim cương, là kim cương đó biết không?”
Tiêu Mỹ Ngọc ngẩn người, bà ta thật không ngờ rằng chính tay bà ta vừa giúp Tân Lệ Phong lấy đi viên kim cương.
Bà ta khẽ nhíu mày, vẻ mặt hơi nghi ngờ và kinh ngạc. Nói cách khác thì mẹ chồng của bà ta đã tự nguyện tặng một vật quý giá như vậy cho.
một đứa trẻ không liên quan gì đến máu mủ nhà họ cả, và bà ấy cũng không hề cho người con dâu đã hầu hạ bà ấy mười mấy năm trời một viên nào hết. Huống chỉ bà ta còn thay nhà họ Tần sinh ra một đứa con nhưng cuối cùng ngay cả theo họ bố cũng không được mà phải theo họ mẹ. Vậy bà ta phải chịu đựng biết bao nỗi vất vả suốt nhiều năm qua là vì cái gì chứ, để đổi lấy được gì chứ?
Sắc mặt của Tiêu Mỹ Ngọc bắt đầu thay đổi từ thất vọng đến đau lòng và cuối cùng là oán hận.
Tân Lệ Phong ôm Gia Bảo đi ra khỏi phòng ngủ của bà nội, xuống dưới nhà rồi định đặt cậu bé lên xe nhưng Gia Bảo không chịu thả tay ra mà cứ ôm chặt anh mà khóc thút thít.
Tân Lệ Phong bần thần ôm Gia Bảo đứng ở bậc thềm nhẹ nhàng nói: “Chú xin lỗi cháu” Giọng nói của anh bình tĩnh nhưng hơi khàn khàn: “Chú xin lỗi vì đã không bảo vệ tốt cho cháu”
Gia Bảo nghẹn ngào, cậu bé ngước cặp mắt ầng ậng nước lên nhìn thấy vẻ mặt đầy đau khổ của Tần Lệ Phong thì nín khóc nói: “Không phải là lỗi của chú… Mẹ nói rất đúng, không thể đòi hỏi đồ của người khác thành của mình được… Có điều cháu chỉ muốn ngắm nhìn một chút xíu thôi mà…
Tần Lệ Phong không nói gì cả mà chỉ ôm chặt Gia Bảo vào lòng. Lần đầu tiên anh chủ động ôm một đứa trẻ mà không có cảm giác xa lạ gì cả, chỉ cảm thấy đau lòng mà thôi.
Anh cất cái túi lúc nãy vào trong túi áo trước ngực Gia Bảo rồi nói: “Bà cố nội có nói với cháu là nếu cháu không nhận nó thì bà cố nội sẽ đau lòng lắm đúng không?”
Gia Bảo nghĩ ngợi rồi gật đầu với vẻ khó xử.
“Vậy cháu có muốn bà cố nội đau lòng không?”
Gia Bảo lại lắc đầu rồi trả lời thành thật: “Không muốn”
“Vậy cháu hãy nhận lấy đi” Tân Lệ Phong nhìn ra xa xa rồi nói với vẻ bình thản: “Đây chính là cách mà cháu nhớ về bà ấy mãi không thôi.”
Gia Bảo nghe không hiểu lắm nhưng cậu bé không muốn làm bà cố nội đau lòng nên nói: “Cháu biết rồi”
Gia Bảo quyết định cất giấu bí mật về hòn đá xinh đẹp này vào tận đáy lòng, hơn nữa cũng sẽ không nói cho mẹ cậu biết: Tần Lệ Phong không nói gì mà chỉ đưa tay xoa xoa đầu Gia Bảo rồi Gia Bảo cũng tựa đầu vào.
lòng anh hơi díp mắt lại vì buồn ngủ, “Còn đau không?” Tần Lệ Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Gia Bảo vẫn còn đang sưng đỏ.
Gia Bảo mơ mơ màng màng nói: “Không đau nữa.
Sau khi suy nghĩ thì Tân Lệ Phong nói: “Cho chú số điện thoại của mẹ cháu đi, chú sẽ giải thích với cô ấy”
Gia Bảo vừa nghe thì vội vàng nói: “Không cần đâu ạ. Mẹ của cháu sẽ không giận chú đâu.”
Trong lòng Gia Bảo rất lo lắng vì cậu bé sợ nếu bị mẹ phát hiện thì sau này mẹ sẽ không cho đi chơi với chú nữa nên tốt nhất là nên giấu mẹ chuyện này.
Nhưng dù sao thì Tân Lệ Phong cũng là người lớn nên anh vẫn muốn chịu trách nhiệm trong chuyện này. Anh vấn khăng khăng: “Không được, nhất định chú phải giải thích với mẹ cháu”
ồi. Không cần đâu ạ” Gia Bảo căng thẳng đến mức vã mồ hôi hột nhưng nhìn thấy vẻ mặt khăng khăng của Tần Lệ Phong thì biết chắc chắn phải thỏa hiệp với anh bèn nói: “Vậy… được rồi”
Sau đó Gia Bảo đọc một dãy số cho Tần Lệ Phong bấm vào điện thoại. Khi nhìn dấy số đó thì Tần Lệ Phong thấy quen quen nhưng lại không nhớ nổi là gì.
Sau khi nhấn nút gọi thì không hề nghe thấy tín hiệu, Tân Lệ Phong ấn nút gọi lần nữa cũng vẫn không nghe thấy gì nên nghi ngờ nhìn về phía Gia Bảo, cậu bé vội nói: “Cháu không có lừa chú đâu, đây đúng là số điện thoại của mẹ cháu ạ. Có thể là… mẹ cháu đi làm nên không có sóng thôi.”
Khi nói chuyện thì Gia Bảo chỉ nhìn xuống đất chứ dám nhìn thẳng.
Tần Lệ Phong nhìn Gia Bảo lâu thật lâu rồi không nói gì mà cất điện thoại vào túi rồi nói: “Được, chú tin cháu.”