Chương 60
Suốt cả buổi chiều, trong lòng Tô Phương Dung vô cùng nặng nề, hệt như bị một khối đá lớn tắc nghẽn trong lòng vậy.
Nghĩ đến Tần Lệ Phong khi còn ở nhà họ Tần, cả những biểu hiện trong mấy ngày nay của anh, như thể đột nhiên thay đổi thành một con người hoàn toàn khác vậy. Cô không hiểu, cô đã đắc tội gì với anh cơ chứ, đến mức khiến anh phải giả vờ như thể không nhìn thấy cô, cho đến bây giờ là dùng những lời lẽ cay nghiệt và khắt khe đối xử với cô!
Tô Phương Dung càng nghĩ lại càng cảm thấy khó chịu, thời gian tan làm vừa đến, cô liền thu dọn đồ đạc và chào tạm biệt Phú Quý, rồi rời đi ngay.
Tại tầng hai mươi chín.
Trước khi tan sở, Trần Chính Cường vẫn theo thói quen cũ đi một chuyến đến văn phòng làm việc của tổng giám đốc, nhìn thấy anh vẫn đang ngồi hướng mặt ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ vô cùng trầm tư. Tệp tài liệu mà anh ta gửi đến vào buổi chiều, thậm chí anh còn chưa được đụng đến.
Tình huống này không hề bình thường chút nào.
Trần Chính Cường tiến lên một bước nói: “Tổng giám đốc Tần?”
Tần Lệ Phong đầu cũng không có quay lại, lãnh đạm nói: “Cậu có thể tan làm được rồi.”
“Ồ.” Trần Chính Cường lùi xuống trong mơ hồ.
Tần Lệ Phong khép hờ đôi mắt đen láy lại, theo thói quen đưa tay lên xoay chiếc nhẫn kim cương đeo trên bàn tay trái của mình, qua khe hở trong ánh mắt, toát ra một quầng sáng thần bí.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, anh mới đứng dậy cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe lên, tắt đèn trong văn phòng làm việc và liền rời đi. Hiếm khi anh để lại một đống hồ sơ công việc còn chưa hoàn thành tại đó, thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn đến chúng một cái.
Hành lang vô cùng yên tĩnh, anh vô cùng chậm rãi đi đến trước cửa thang máy, bước vào chiếc thang đặc biệt chuyên dụng của riêng mình và xuống thẳng đến dưới bãi đậu xe. Khi cửa thang máy vừa được mở ra, một tập tài liệu đột nhiên bị nhét về phía anh.
Bước chân của Tần Lệ Phong dừng lại một cái, nhìn xuống thứ đang được đặt trong tay mình, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn cái người đang đứng ở ngoài cửa thang máy đó.
Anh đem tập tài liệu đang nằm trên tay đó đưa lên lắc nhẹ, rồi chậm rãi bước ra ngoài nói: “Ý gì đây hả?”
Tô Phương Dung đứng đối diện anh, dùng một đôi mắt trong veo mà nhìn chằm chằm vào anh, cô vô cùng thẳng thắn nói: “Tôi hy vọng tổng giám đốc Tần có thể nghiêm túc xem xong tập tài liệu này.”
Vẻ mặt của anh không hề thay đổi, nhàn nhạt hỏi lại cô: “Tại sao?”
“Tôi thừa nhận vượt giới là lỗi của tôi, nhưng nếu như là xuất phát từ lợi ích của công ty thì cho dù có sai tôi cũng sẽ nhận. Mặc kệ tổng giám đốc Tần muốn xử lý như thế nào thì tôi cũng sẽ không có ý kiến gì.” Tô Phương Dung nghiêm túc nói: “Tôi đến bộ phận phát triển này cũng được một thời gian rồi. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy giám đốc Ngôn đối với một kế hoạch dự án nhiệt tình và tích cực đến như vậy, nhưng lẽ nào chỉ vì lỗi của một mình tôi mà lại có thể đem tất cả sự nỗ lực của ông ấy phủ định đi như vậy hay sao? Không, như thế thật không công bằng tí nào cả. Tôi nghĩ đây chắc chắn cũng không phải là suy nghĩ thật sự của tổng giám đốc Tần.”
Tần Lệ Phong không có nói gì cả, chỉ nhìn cô, sau đó bước qua người cô, đi thẳng đến trước cửa xe của mình, kéo cửa xe ra và ngồi vào, khởi động xe và rời đi ngay trước mặt cô.
Tô Phương Dung đứng yên tại chỗ, không biết phải nói là thất vọng hay là nản lòng. Nhưng mà chí ít cô cũng đã đưa ra nỗ lực cuối cùng, ít nhất cũng sẽ không phải hối hận.
Bên trong xe, Tần Lệ Phong lấy ra điếu thuốc, châm một điếu và không nhanh không chậm hút một hơi.
Đến đoạn đường gặp đèn đỏ, anh dừng xe lại, liếc nhìn một cái tập tài liệu nằm ngay bên cạnh mình, mím chặt môi một cái, sau đó cầm lên rồi mở ra đọc…
Suốt cả buổi sáng, Tô Phương Dung trông vô cùng bơ phờ, Phú Quý rủ cô buổi trưa đi mua sắm, cô cũng không có mấy hứng thú.
Ngay cả Phú Quý cũng nhận ra được sự khác thường của cô, không nhịn được hỏi: ” Phương Dung à, mấy ngày nay cô bị làm sao vậy hả?”
“Làm sao vậy?”
Tô Phương Dung nghi hoặc nhìn anh ta, hoàn toàn không hay biết gì cả.
Phú Quý duỗi ra ngón tay mảnh khảnh, nhéo nhéo khuôn mặt cô: “Nhìn cô thử xem, vẻ mặt như thể không đạt được dục vọng nên bất mãn vậy, trông chẳng khác nào một oán phụ cả!”
Tô Phương Dung bị những từ miêu tả của Phú Quý làm cho dở khóc dở cười: “Tôi làm gì mà giống như anh đã nói chứ hả?”
“Hừ hừ, thành thật mà khai báo ra đi, có phải là do vị tổng giám đốc kia của nhà cô hay không hả?”
“Không phải đâu.” Tô Phương Dung phủ nhận một cách vừa nhanh vừa dứt khoát, cô không muốn chuyện gì cũng có liên quan đến Tần Lệ Phong. Hơn nữa, tâm nguyện của bà nội Tần cũng đã kết thúc rồi, giữa cô và anh bất kỳ lúc nào cũng có thể đặt dấu câu chấm hết. Thế thì bây giờ, tại sao lại không để cho mối quan hệ này trở nên đơn giản hơn một chút đi chứ?
Phú Quý còn muốn nói thêm cái gì đó nữa, nhưng Tô Phương Dung đã kịp đổi sang chủ đề khác: “Không phải anh nói muốn đi mua sắm hay sao hả?”
“Ồ, đúng rồi ha!” Vừa nhắc đến cái này, anh ta liền nổi lên hứng thú: “Son môi của người ta đã dùng hết rồi, muốn đi mua một thỏi son mới. Cô không biết việc chăm sóc da môi quan trọng như thế nào đâu, nhất định phải làm sao để khiến cho đàn ông có dục vọng muốn hôn cô mới được nha… ”
Phú Quý nói một hơi không ngừng nghỉ, Tô Phương Dung thì ngược lại như thể đã là thói quen rồi, một bên tai nghe vào một bên tai đi ra. Có đôi khi, cô thật sự rất hoài nghi, là do cô không có nhận thức rằng mình là một người phụ nữ hay là sao đấy? Thảo nào mà Phú Quý thường hay nói cô rằng, cô thực sự là một người đàn ông dịu dàng…
Chao ôi, thật sự là quá tổn thương lòng tự trọng rồi.
Hai người đã đi dạo một vòng, vào buổi chiều lúc mới quay về công ty thì vừa hay bắt gặp giám đốc Ngôn đang bước vào với ánh mắt tràn đầy hưng phấn, nhìn thấy Tô Phương Dung, ông ta tiến lên vài bước và cầm lấy tay cô cảm khích mà nói: “Tô Phương Dung à! Cô lại gửi nó đi một lần nữa rồi, có phải hay không hả?”
Tô Phương Dung chậm nửa nhịp mới kịp phản ứng lại: “Giám đốc Ngôn à, ý của ông là…”
Giám đốc Ngôn hào hứng nói: “Tổng giám đốc Tần vừa rồi đã đích thân gọi điện thoại cho tôi đấy, cậu ta vậy mà lại đi khen ngợi bộ phận của chúng ta! Anh ta còn nói, kêu tôi đem những ý kiến này soạn thành một bản ppt, và tuần tới khi mà công ty họp thì sẽ đem nó trình chiếu lên cho mọi người xem!”
“Thật sao? Vậy thì thật sự tốt quá đi thôi!”
Tô Phương Dung không ngờ rằng Tần Lệ Phong đã thật sự nghiêm túc xem rồi! Sự u ám trong lòng của cô một hơi liền được xóa sạch sẽ, cô thực lòng rất vui mừng thay cho giám đốc Ngôn.
“Tô Phương Dung à, lần này thực sự là rất cảm ơn cô.” Giám đốc Ngôn vô cùng chân thành nói.
Tô Phương Dung lắc đầu: “Giám đốc Ngôn à, thật ra thì tôi cũng không có giúp được gì cả, nhận được sự chấp nhận của tổng giám đốc Tần cũng không phải là nhờ công của tôi đâu.”
“Mặc kệ là nhờ ơn ai, tối nay tôi nhất định phải mời mọi người ăn một bữa!” Giám đốc Ngôn hùng hổ nói.
Phú Quý đối với những thứ khác đều không có hứng thú, nhưng vừa nghe thấy Hổ mặt cười sẽ đãi khách thì hai mắt anh ta lập tức sáng rực lên: “Giám đốc ơi, ông không phải là đang nói đùa đấy chứ?”
“Không phải nói đùa!”
Phú Quý ngay lập tức liền vội vàng chạy về bộ phận để thông báo việc này, trong đó một trận vui mừng náo nhiệt, tuy giám đốc Ngôn cũng đã dự đoán trước được thảm cảnh của chiếc ví của mình rồi, nhưng ông ta vẫn rất là vui mừng.
Không giống như sự náo nhiệt của bộ phận phát triển, không khí trên tầng hai mươi chín của văn phòng tổng giám đốc lại vô cùng áp bức.
Ngẩng đầu lên nhìn hai người đối diện, Tần Lệ Phong khẽ cong khóe môi lên và nói: “Thế nên, như thế nào hả? Hôm nay ông đến đây chỉ là muốn nói cho tôi biết quyết định của ông thôi hay sao?”
Tần Bảo Đông lạnh lùng liếc nhìn con trai của mình, từ phía một vị giám đốc khác lấy ra một tệp nghị quyết của hội đồng quản trị, ném về phía anh và nói: “Đây là sự thống nhất của tất cả mọi người. Từ hôm nay bắt đầu, mày sẽ không còn là tổng giám đốc điều hành của tập đoàn J.L nữa. Sau này sẽ do Tiêu Bảo Lộc tiếp quản công việc này, còn mày sẽ kế nhiệm công việc của nó làm một giám đốc điều hành.”
Tần Lệ Phong cũng không thèm nhìn, độ cong trên khóe môi rõ hơn: “Quyết nghị hay sao hả?”
Anh đứng thẳng dậy, chậm rãi đi một vòng trong văn phòng làm việc, quay đầu liếc nhìn ông ta: “Muốn cái vị trí này, không vấn đề gì, tôi có thể nhường cho.”
Tần Bảo Đông lạnh lùng nói: “Trước khi tan làm, thu dọn đồ đạc của mày đi.”
Một thái độ vô cùng tuyệt tình, không một chút tình cảm cha con nào cả. Về vấn đề này, Tần Lệ Phong đã sớm làm quen từ lâu rồi, ông ta đã không niệm tình, thì hà cớ gì mà anh lại phải niệm tình cơ chứ hả?
Anh lại đi vòng về phía bàn làm việc, hai tay đút vào trong túi quần, ánh mắt khép hờ lộ ra một tia sắc bén: “Trước đó, tôi nghĩ rằng tôi có nghĩa vụ phải nhắc nhở ban giám đốc một tiếng trước. Hiện tại, sự hợp tác phát triển của các dự án cùng với tập đoàn Duyệt Lai, còn có những kế hoạch độc quyền còn đang được thảo luận ở bên nước Hoa Kỳ, tất cả đều đang được tiến hành dưới danh nghĩa công ty con của J.L… ”
Tần Bảo Đông đột nhiên hiểu ra được điều gì đó, đứng phắt người dậy, không dám tin mà chỉ tay về phía anh: “Mày vậy mà dám sau lưng tao dùng tiền của công ty thành lập một công ty con hay sao?!”
Tần Lệ Phong liếc mắt nhìn ông ta một cái: “Tiền của công ty hay sao? Nếu tôi nhớ không lầm thì thứ mà tôi tiếp nhận được từ tay của ông là một công ty chỉ có cái vỏ ốc, đang đứng trên bờ vực sắp phá sản thì phải.”
Tần Bảo Đông làm sao mà nghĩ như vậy được, ông ta tức giận nói: “Trước đó tao đã làm ra nhiều thành tích đến như vậy, không bao lâu nữa liền có hiệu quả ngay, còn mày chỉ là vừa đúng thời cơ mà tiếp tay mà thôi! Hiện tại mày lại muốn đem hết những công lao này tự mình tính trên đầu mình hay sao hả? Nếu không phải nhờ có cái công ty này, không phải nhờ có những nhân viên này, mày nghĩ chỉ dựa vào một mình mày thì có thể đứng ở cái vị trí này hay sao?”
Tần Lệ Phong lạnh lùng nhìn ông ta, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, vì đứng trước cái bộ dạng xé nát mặt xấu xa này của ông ta ngay lúc này.
“Có muốn đặt một ván cược hay không?”
Anh đột nhiên đề nghị.
Tần Bảo Đông không có mở lời, mà là hung hăng nhìn chằm chằm vào anh, giống như nhìn một kẻ thù vậy.
Tần Lệ Phong mặc kệ ông ta, đi vòng qua bàn làm việc, chậm rãi mở lời: “Tôi sẽ lấy đi số cổ phần thuộc về tôi. Cả những lợi nhuận của công ty trong mấy năm qua tôi cũng sẽ phân chia lợi nhuận hoa hồng rõ ràng. Yêu cầu này không có quá đáng chứ?”
Cái tên giám đốc còn lại kia thì thào vài câu với Tần Bảo Đông, sắc mặt của ông ta có chút khó xem, nhưng cũng không có nói lời nào.
Bởi vì trong lòng bọn họ đều hiểu rất rõ, trong mấy năm nay, Tần Lệ Phong đã kiếm cho công ty không ít tiền, đây là sự thật không thể chối cãi được, nếu anh thực sự muốn phân chia rõ ràng lợi nhuận hoa hồng này thì sẽ là một con số vô cùng khổng lồ, không thể nào tưởng tượng ra được! Điều này đã đi ngược lại với cái ý định ban đầu của bọn họ, chính là muốn anh phải tay trắng rời khỏi công ty.
Thấy bọn họ im lặng không nói gì, Tần Lệ Phong lại tiếp tục nói: “Tôi mang theo thứ thuộc về tôi mà rời đi, công ty để lại cho mấy người. Trong vòng nửa năm sau đó, tôi sẽ giành lại hết toàn bộ nghiệp vụ của J.L, để J.L lại một lần nữa trở thành cái vỏ rỗng và sau đó tôi sẽ lại tiếp quản.” Anh quay đầu lại nhìn họ, từng câu từng chữ nói:” Tôi cho rằng, như thế này mới là công bằng.”
“Mày dám!” Tần Bảo Đông tức giận đến mức cầm lấy tách trà đang nằm trên bàn và ném mạnh xuống đất, chỉ vào mũi anh và mắng: “Đồ sói mắt trắng! Có loại tự làm hại công ty của nhà mình như mày thế này hay không hả? Mày chính là không nhìn được em trai mày tốt hơn mày có phải hay không? Mày còn có cái gì mà không hài lòng nữa chứ. Mày là con cháu của nhà họ Tần, mày có thể kế thừa công ty một cách đường đường chính chính, nhưng còn Tiêu Bảo Lộc thì nó có cái gì hả? Nó thậm chí còn không thể theo họ Tần của tao!”
Tần Bảo Đông càng nói càng tức giận, càng nói càng kích động, hai tròng mắt ông ta đỏ hoe, tiếng rống giận dữ cũng bắt đầu khàn khàn đến mức muốn tắc nghẽn: “Mày cũng đã có nhiều như vậy rồi, vậy thì chia cho nó một chút thì có làm sao chứ? Mẹ con bọn họ ở nhà họ Tần cũng đã bao nhiêu năm rồi, ngày ngày đều phải sống nhìn sắc mặt người khác, nếu như tao đột ngột ra đi thì trên đời này còn ai có thể chăm sóc cho mẹ con họ nữa hả? Tao chỉ muốn làm một chút điều gì đó cho bọn bọn họ mà thôi. Mày cứ nhất thiết phải tự tay phá hủy những thứ này thì mới có thể cam lòng hay sao hả? Tao làm sao mà lại có thể có được một thằng con trai máu lạnh như mày chứ hả?”
Cái gã giám đốc bên kia không ngừng liên tục an ủi ông ta: “Aya, thôi bỏ đi, Ông Tần à, chuyện cũng đã qua lâu như vậy rồi mà. Tôi nghĩ Lệ Phong cũng không có vô cảm như ông đã nói đâu, nó sẽ niệm tình đến tình cảm ruột thịt mà.”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!