Chương 90: Tôi là em gái của Tô Phương Dung.
Trong giờ nghỉ trưa, Tô Phương Dung gọi Tô Thanh Vân để nói về công việc.
Tô Thanh Vân ở đầu dây bên kia vui sướng nhảy dựng lên.
Nghe Tô Thanh Vân mừng rỡ như vậy, Tô Phương Dung hài lòng gật đầu: “Ngày mai có thể đến bộ phận nhân sự báo cáo.”
“Vậy sao? Quá tốt rồi!” Tô Thanh Vân cuộn tóc ôm vành tai, trong mắt hiện lên tia sáng: “Chị, vậy em làm đi làm tóc trước đây, ngày mai phải đi làm.” Sau đó, Tô Thanh Vân nhanh chóng cúp máy.
Trong điện thoại có tiếng thông báo máy bận, Tô Phương Dung liếc mắt một cái liền yên lặng thở dài.
“Phương Dung?”
Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên sau lưng.
Tô Phương Dung quay đầu lại, cô hơi kinh ngạc: “Bà Tần?”
“Cô nhóc này sao còn xa lạ như vậy.” Tiêu Mỹ Ngọc lắc đầu cười, người đã tuổi trung niên rồi mà không thấy chút tâm tình già nua nào.
“Ừm…” Tô Phương Dung ngượng ngùng cười cười: “Bà Tần là tới đây tìm Tiêu Bảo Lộc sao, anh ấy ở tầng 29.”
“Không.” Tiêu Mỹ Ngọc lắc đầu: “Tôi tới đây để tìm cô.”
“Tôi?”
Tô Phương Dung chỉ vào mình không hiểu.
“Ừ.” Tiêu Mỹ Ngọc gật đầu: “Phương Dung, tôi không làm phiền cô chứ? Tôi đến đây để tìm cô đi ăn trưa.”
“Ừm… Được.” Tô Phương Dung gật đầu rồi đi theo Tiêu Mỹ Ngọc.
Nhà hàng.
Tần Bảo Đông ngồi ở ghế chính, cả mặt tối đen.
Tô Phương Dung liếc nhìn hai người đối diện, cảm thấy có chút mệt mỏi, sao mình lại đồng ý ra đây chứ. Cô không ngờ Tần Bảo Đông cũng ở đó!
“Phương Dung, đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị sao?”
Tiêu Mỹ Ngọc cười cười hoà nhã.
“Không, rất ngon.” Tô Phương Dung lịch sự đáp sau khi gắp một miếng đồ ăn, yên lặng ăn.
“Thích thì ăn thêm đi.” Tiêu Mỹ Ngọc gắp các món ăn vào bát của Tô Phương Dung.
Nụ cười của Tô Phương Dung có chút cứng ngắc: “Bà Tần, tôi tự mình ăn là được rồi.”
“Đúng rồi…” Tiêu Mỹ Ngọc đặt đũa xuống, vô thức hỏi: “Phương Dung, tôi nghe nói hình như cô và tổng giám đốc Quý của Duyệt Lai có chút tình cảm qua lại?”
Nghe vậy, Tần Bảo Đông dừng đũa lại, liếc nhìn Tô Phương Dung, khẩu khí mang theo sự khinh thường: “Quý Bình Long? Cô làm sao có thể có tình cảm qua lại với anh ta?”
“Tôi hôm đó thấy bà Quý và…” Tiêu Mỹ Ngọc liếc nhìn Tô Phương Dung trước khi cô ấy nói xong.
Tô Phương Dung sửng sốt, không rõ, những gì bà ấy nói có giống với những gì cô đã đoán hay không.
Tần Bảo Đông nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Tiêu Mỹ Ngọc cười: “Không sao, nhưng tôi nghĩ Phương Dung và bà Quý đã biết nhau từ trước.” Nói xong, bà ấy nhìn Tô Phương Dung với ánh mắt dò hỏi.
Nói đến đây, Tô Phương Dung không hề giấu giếm, gật đầu: “Vâng, tôi và bà Quý là người quen cũ.”
“Chuyện đó…” Tiêu Mỹ Ngọc còn muốn hỏi gì nữa, giọng nam phía sau đã ngắt lời bà ấy.
“Sao cô lại ở đây?”
Không biết Tần Lệ Phong đã đứng sau lưng Tô Phương Dung từ lúc nào.
Anh liếc nhìn Tiêu Mỹ Ngọc và Tần Bảo Đông, đến chỗ Tô Phương Dung, kéo ghế ngồi xuống: ” Tìm nhân viên của tôi ăn tối, có hỏi qua tôi chưa?”
Nghe vậy, Tần Bảo Đông trực tiếp ném đũa xuống bàn, tức giận mắng: “Mẹ kiếp! Tao là bố của này, làm việc gì còn phải thông qua mày sao?”
“Tôi là ông chủ của công ty,” Tần Lệ Phong nhàn nhạt nói: “Đương nhiên, phải có trách nhiệm với nhân viên của mình.”
Tô Phương Dung tay kiềm chế lại, lời nói mơ hồ như vậy là có ý gì? Vẫn là nói, mọi thứ ban đầu vốn đơn giản, chỉ là cô đang làm phức tạp hoá chúng.
Thành thật mà nói, cô càng hy vọng là ý đằng sau hơn.
Tần Bảo Đông muốn nổi cáu, nhưng Tiêu Mỹ Ngọc đã đè xuống và ra hiệu xung quanh: “Ở đây nhiều người quá ~”
Tần Bảo Đông nghiến răng kìm lòng.
Tô Phương Dung thực sự xấu hổ trước hình ảnh hai bố con không hợp tính nhau.
Tần Lệ Phong nghiêng đầu nhìn Tô Phương Dung: “Ăn no chưa?”
Tô Phương Dung lập tức gật đầu: “Ừ! Rất no!”
Tần Lệ Phong liếc cô một cái, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
Bị anh nhìn chằm chằm, Tô Phương Dung nghĩ thật lạ.
“Ăn cũng ăn rồi, tôi đưa cô ấy đi đây.” Tần Lệ Phong nói xong liền kéo Tô Phương Dung đứng dậy, quay đầu bước ra cửa.
Tô Phương Dung vội vàng chào tạm biệt hai người: “Bà Tần, ông Tần, tạm biệt.”
Tần Bảo Đông ngồi trên bàn thở hổn hển, gân xanh trên trán nổi lên, lửa giận bừng bừng.
“Nhìn xem nó nói gì đi!” Ông ta vỗ bàn, mọi người xung quanh đều nhìn sang.
Tiêu Mỹ Ngọc vội vàng xoa dịu “Lệ Phong chính là tính khí như vậy, anh cũng không phải là không biết.”
Tần Bảo Đông tức giận quay đầu nhìn bà ta: “Bà vừa nói, người phụ nữ này có quan hệ gì với bà Quý?”
Tiêu Mỹ Ngọc có vẻ do dự: “Cái này…”
Ông ta sốt ruột nói: “Có gì trực tiếp nói đi.”
Tiêu Mỹ Ngọc nhìn Tần Bảo Đông, nói thật: “Lần trước, tôi có việc tình cờ tìm Tiêu Bảo Lộc, kết quả nhìn thấy bà Quý vô cùng lo lắng tiến vào công ty, trước mặt mọi người tát cho Phương Dung một cái, mắng cô ấy là không biết xấu hổ…”
‘Cái gì!” Tần Bảo Đông trừng mắt,” Còn có chuyện như vậy?”
“Ừ.”Tiêu Mỹ Ngọc tiếp tục nói: “Tôi nghe nói, hình như có liên quan đến tổng giám đốc Quý.” Nói xong, còn lèn nhìn ánh mắt của ông ta.
“Tôi biết mà người phụ nữ này không đơn giản!” Ông ta đứng dậy, chuẩn bị đuổi theo Tần Lệ Phong.
Tiêu Mỹ Ngọc liền kéo ông ta lại: “Ông bây giờ làm gì có chứng cứ, Lệ Phong làm sao để tin ông, quan hệ của bố con ông chắc chắn lại càng chuyển biến xấu đấy.”
“Con trai tin bố, là điều đương nhiên.”
“Ông chính là cái tính hấp tấp này, bây giờ Lệ Phong nắm trong tay quyền lực của công ty, ông cứ như vậy tôi sợ nó sẽ…”
Nghe thấy vợ nói như vậy,Tần Bảo Đông rõ ràng càng tức giận: “Cổ phần trong tay tôi, sợ cái gì?”
“Như vậy là tốt nhất.” Tiêu Mỹ Ngọc buông mắt xuống, nở nụ cười.
Tô Phương Dung bị Tần Lệ Phong kéo ra khỏi nhà hàng, hai người đi trên đường.
Ánh nắng chói chang, Tô Phương Dung lau lau mồ hôi, ngồi ở bên cạnh đài phun nước trong công viên, cô liếc nhìn Tần Lệ Phong ở bên cạnh: “Không đi nữa.”
Tần Lệ Phong ở bên cạnh cô dừng bước: “Sao thế?”
“Đói.” Tô Phương Dung ngẩng đầu nhìn anh.
“Vừa nãy chưa ăn no sao? Cô không phải nói là ăn rất no sao?”
Tần Lệ Phong ngồi xuống bên cạnh cô.
Tô Phương Dung lắc lắc đầu: “Tình cảnh như vậy còn ăn được sao?”
Tần Lệ Phong lạnh lùng nhìn cô: “Không có não, bảo cô đi cô liền đi luôn sao?”
“Bà Tần mời, tôi không thể từ chối.” Tô Phương Dung cúi đầu, có chút bất lực.
Tần Lệ Phong liếc nhìn cô: “Lời hôm qua tôi nói cô quên rồi sao?”
Nghe thấy câu nói của anh, Tô Phương Dung tự nhiên cảm thấy ấm áp, nhỏ tiếng:” Biết rồi.”
Nhìn thấy bộ dạng uể oải của cô như vậy, Tần Lệ Phong ngoắc ngón tay với cô: “Đứng đậy đi.”
Tô Phương Dung đến lên: “Làm gì?”
“Cô không phải đói rồi sao?”
“Đúng vậy.” Tô Phương Dung nhìn anh.
“Tôi đưa cô đi tìm đồ ăn.” Tần Lệ Phong nhìn cô nói.
Tô Phương Dung nghe thấy câu này, nháy nháy mắt: “Anh mời sao? Lương tháng này của tôi còn chưa phát, tháng sau trả anh.”
Nhìn bộ dạng đáng thương của cô, Tần Lệ Phong liếc cô một cái: “Tôi có nói bắt cô trả tiền sao?”
Tô Phương Dung vui vẻ cười cười, người có tiền, đúng là người có tiền.
“Tôi biết một tiệm, ngon lắm.”
“Hả?”
“Tôi đưa anh đi.” Tô Phương Dung bước đến bên cạnh anh, ngón tay vô tình chạm vào tay anh, Tần Lệ Phong vô thức nắm lấy tay cô.
Trong lòng vô cùng ấm áp, Tô Phương Dung ngẩng đầu, ánh mặt trời chói mắt, cô nhìn không rõ biểu cảm của Tần Lệ Phong, chỉ cảm thấy tâm trạng anh có lẽ rất tốt, mà cô…cũng không hề vùng vẫy.
Cứ như vậy, anh nắm lấy tay cô, mặt cô đỏ lên, lại không màng đến vì sao nữa.
Tần Lệ Phong cúi đầu nhìn: “Cô thích cái này?”
Tô Phương Dung chen vào: “Vừa rẻ vừa ngon, không tin anh thử xem.”
Nhìn thấy bộ dạng cô ăn vô cùng thơm ngon, Tần Lệ Phong cũng không nhịn được mà thử.
“Sao rồi, ngon đúng chứ?”
Tô Phương Dung nhìn anh, vô cùng mong chờ hỏi.
Tần Lệ Phong nhìn cô, cũng không trả lời, chỉ gật gật đầu, nhưng cô vẫn là nhìn thấy động tác yết hầu trượt xuống của anh, giống như là mạnh mẽ nuốt xuống.
Tô Phương Dung cúi đầu không lên tiếng.
Buổi chiều trở về công ty, Tô Phương Dung nhìn thấy Tô Thanh Vân đang ngồi ở vị trí của cô.
Cô vội vàng đ tới: ” Không phải là nói ngày mai nhậm chức sao?”
Tô Thanh Vân cười cười: ” Em chỉ là muốn đến xem xem.”
“Tô Phương Dung đây là em gái cô sao?”
Giám đốc Ngôn đi đến, cười tít mắt nhìn Tô Phương Dung.
Tô Phương Dung ngượng ngùng cười: “Đúng vậy.”
“Cô gái này thật là xinh đẹp, cũng rất nhiệt tình với mọi người, vừa nãy còn chủ động giúp tôi không ít việc.” Giám đốc Ngôn khen ngợi Tô Thanh Vân không dứt lời.
Tô Phương Dung nhất thời không biết nói gì, trong ấn tượng, em họ là một người rất ít chủ động làm gì.
Cô muốn hỏi Tô Thanh Vân bao giờ rời đi, dù sao ở đây cũng là công ty, là nơi có quy chế và quy định.
“Chị, em đi rót cà phê cho chị!” Tô Thanh Vân không nói nhiều, cầm lấy cốc của cô đi vào phòng trà.
Tô Phương Dung bất lực ngồi xuống, Phú Quý bước đến, nhìn Tô Phương Dung: “Em gái cô sao? Haha, lúc nãy vào tìm cô, còn bảo cô ấy ngoài rồi.”
Tô Phương Dung nhẹ giọng nói: “Ừ…”
Phú Quý dựa vào bàn làm việc, cười nói: “Cô đấy, cô thực sự nên học em gái mình.”
Tô Phương Dung ho một tiếng: “Tô Thanh Vân biết cách nói chuyện, khiến người ta thích, tôi không học được.”
Lúc này Tô Thanh Vân đã trở lại, nhìn thấy Phú Quý liền đi tới, không biết là cố ý hay vô tình, cô ta đứng trước mặt Tô Phương Dùng, mỉm cười tự giới thiệu mình với Phú Quý: “Tôi tên là Tô Phương Dung, tôi là người mới, ngày mai tôi sẽ bắt đầu chính thức làm việc. Hôm nay đến đây để làm quen với môi trường. ”
Phú Quý liếc cô ta một cái từ trên xuống dưới, cười hai lần: “Em gái của Tô Phương Dung, hoan nghênh.” Nói xong, Phú Quý quay về chỗ ngồi của mình.
Tô Thanh Vân ngây ngô nhìn Tô Phương Dung: “Chị à, hình như anh ấy không thích em.”
“ Cô nghĩ nhiều quá rồi.” Tô Phương Dung an ủi: “Phú Quý chỉ là không quen.”
“Như vậy sao…”
Lúc này, điện thoại bàn nội bộ trong trên bàn vang lên.
“Chị, em nghe giúp chị!”
Ngay khi Tô Phương Dung chuẩn bị cầm lên, Tô Thanh Vân đã nhanh chóng nhận lấy, cô cau mày, nghiêm giọng nói: “Thanh Vana, đừng gây sự nữa, đây là công ty.”
Tô Thanh Vân là lưỡi, ngọt ngào đáp: “Chị, em biết rồi!”
Tô Phương Dung lập tức nghe điện thoại, là quản lý Ngôn.
“Tô Phương Dung, tổng giám đốc Quý đang tìm cô, anh ấy đang ở phòng tiếp tân.”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!